Vi Tiểu Bảo đâm tức cả Thái hậu . Gã lẩm bẩm :-Mụ điếm kia mà định giết ta , ta cũng phải làm cho thất điên bát đảo chứ sợ cóc gì ?Từ đời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay không ai dám thóa mạ Thái hậu là mụ điếm , mụ đượi , dù mắng thầm trong bụng cũng không có mấy ai .Vi Tiểu Bảo trước nay chẳng úy kỵ ai . Cả đến mẫu thân gã đánh gã đau quá , gã cũng ngoác miệng ra mà thóa mạ là quân "************** điếm" và la làng . May ở chổ mẫu thân gã là kỹ nữ , thường nghe mọi người dùng những lời thô tục để thóa mạ đã quen tai , không lấy gì làm tức giận cho lắm . Mụ cáu quá cũng chỉ vung tay phát vào đít cho mấy cái thật mạnh là cùng . Ðồng thời mụ mắng gã là quân "chó lộn giống" , "phường mạt kiếp" là hòa .Bỗng nghe Thái hậu thở hồng hộc hồi lâu mới lắp bắp hỏi :-Y…y…ở chùa Thanh Lương làm chi ?Hải lão công hỏi lại :-Thái hậu muốn biết thật ư ?Thái hậu đáp :-Dĩ nhiên ta muốn biết lắm ! Cái đó lọ là ngươi còn phải hỏi .Hải lão công đáp :-Thái thượng hoàng đã xuất gia làm sư rồi .Thái hậu la lên một tiếng , hơi thở cấp bách hơn , ấp úng hỏi :-Y…y…Xuất gia thật ư ? Ngươi…không gạt ta đấy chứ ?Hải lão công tâu :-Nô tài đâu dám lừa gạt Thái hậu ! Vã chăng cũng không có việc gì phải lừa gạt .Thái hậu hừ một tiếng rồi nói :-Thế thì y nhẫn tâm thật . Y quyết chí như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/195693/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.