Vi Tiểu Bảo nghĩ tới chuyện Mao Thập Bát trong mình đã bị trọng thương mà vẫn giử lời ước hẹn cùng hai vị cao thủ , lên núi Ðắc Thắng phó ước khiến gã rất khâm phục .Gã thường được nghe thầy đồ nói chuyện cổ tích về anh hùng hào kiệt rồi đầu óc gã cũng nẩy ra ảo tưởng mình là một tay đại anh hùng , đại hào kiệt . gã tự nhủ :-Bửa nay ta ước hẹn cùng người tỷ võ , có lý nào lại không phó ước ? Ngày mai mình còn tới đây thì đêm nay dĩ nhiên phải về chổ Hải lão công .Lúc trước gã cứ đi về mé hữu thành ra mỗi lúc một xa . Bây giờ gã chuyển qua mé tả đi hết hai dãy hành lang và nhớ mang máng khu vườn hoa cỏ xinh tươi . Gã lần mò một lúc rồi tìm được đến nhà Hải lão công .Vi Tiểu Bảo vừa về tới cửa đã nghe tiếng Hải lão công ho hắng , liền cất tiếng gọi :-Công công ! Công công đã bớt chút nào chưa ?Hải lão công xẳng giọng :-Bớt cái con khỉ ! Ngươi vào đây mau !Vi Tiểu Bảo vào nhà thấy Hải lão công ngồi trên ghế . Cái bàn đổ đã được dẹp qua một bên .Hài lão công hỏi :-Ngươi thắng đưọc bao nhiêu ?Vi Tiểu Bảo đáp :-Ðược ba chục lạng bạc . Nhưng...nhưng...Hải lão công hỏi ngay :-Nhưng làm sao ?Vi Tiểu Bảo đáp :-Nhưng cho gã họ Ngô mượn hết rồi .Hải lão công sa sầm nét mặt hỏi :-Sao lại cho gã họ Ngô mượn làm chi ? Gã có ở Ngự thư phòng đâu ? Sao không cho anh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/195682/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.