Vi Tiểu Bảo càng nghĩ càng giận, mắng thầm:- Ngày trước ở trên sông Liễu Giang thuộc tỉnh Quảng Tây, mi nănnỉ lão gia buông tha cái mạng chó má. Mi đã tuyên lời trọng thệ chẳng bao giờdám nói với ta nữa lời. Thế ma bữa nay ngươi cùng đi với nàng đến chim má má ta.Mi trêu cợt má má ta chẳng kể làm chi, nhưng còn nói với vợ ta không biết mấyngàn mấy vạn câu rồi. Hôm ấy lão gia không xẻo lưỡi mi đi quả là thất sách.Vi Xuân Phương phấn khởi tinh thần giang tay ra ôm cổ Trịnh Khắc Sảng.Trịnh Khắc Sảng đẩu mụ ra nói:- Cô hãy ra ngoài kia để anh em ta nói chuyện với nhau. Khi nào kêu cô hãyvào.Vi Xuân Phương không sao được đành lui ra khỏi sảnh đường. Trịnh KhắcSảng khẽ nói:- Kha muội! Không nín nhịn được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Vậy muốnthành đại sự chúng ta cần nhẫn nại một chút!A Kha hỏi:- Anh chàng Cát Nhĩ Đan vương tủ chẳng phải la hảo nhân. Sao hắn lại hẹnchúng ta đến đây tụ hội?Vi Tiểu Bảo nghe đến năm chữ "Cát Nhĩ Đan vương tử" không khỏi lẩm bẩm:- Quân khốn kiếp Mông Cổ cũng đến đây. Hay lắm! Hay lắm! Chắc bọnchúng bàn mưu tạo phản. Lão gia điều binh khiển tướng, quăng một mẻ lưới bắtcho kì hết.Lại nghe Trịnh Khắc Sảng nói:- Mấy bữa nay thành Dương Châu họ kiểm sát gắt gao. Trong các lữ điếm,khách sạn, nếu không phải khách quen tất bị bọn nha dịch hỏi lui hỏi tới. Bất hạnhbọn mình để lộ hình tích thì nguy hiểm vô cùng! Chỉ có các kỹ viện là bọn côngsai không đến rắc rối. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366127/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.