Ba Đạt khẽ dằn hắng một tiếng, gật gù cái đầu xoay chuyển hai vòngnhư để thưởng thức câu văn tuyệt diệu trong đạo thượng dụ.Đoạn hắn lấy giọng đọc tiếp:"Vương trước nay dốc dạ trung trinh, bày mưu khắc địch, hết sức khuôngphò, lập nên đại sự. Sau vương ở lại trọng trấn biên cương khiến trẫm yên lòng,khỏi lo về mặt Nam hoang, công lao tột bậc !"...Ba Đạt tới đấy dừng lại một chút, khẽ thở dài nói:- Thật là một áng văn chương tuyệt tác !Sách Ngạch Đồ nói theo:- Thiên ân của đức Hoàng thượng đối với Ngô Tam Qu? mông mênh như biểncả. Giả tỷ hắn còn chút lòng dạ của con người thì khi nghe đọc đạo thượng dụnày e rằng hắn phải thẹn mặt hổ lòng mà chết đi được.Ba Đạt hắng giọng đọc tiếp:"Nhưng trẫm nghĩ đến Vương đã già nua tuổi tác mà phải đóng binh ở xứ biênhoang lâu ngày, lòng quyến cố của trẫm thật là thấm thiết ! Gần đây địa phươngđó đã vững như bàn thạch. Vậy trẫm ưng chuẩn lời thỉnh cầu của Vương được bãibõ phiên trấn, trở về kinh địa.Nay trẫm đặc phái Khâm sai đại thần đến nơi tuyên đọc thượng dụ, để Vươngthống lãnh quan binh bộ thuộc trở về Bắc Kinh, cho trẫm thoả lòng mong nhớ.Thế là tôi chúa được sớm hôm bầu bạn quân thần cộng lạc, vĩnh viễn an hưởngthái bình.Một khi Vương dời khỏi Vân Nam trẫm liền phát dụ phái quân trú phòng địaphương phòng vệ an ninh cho bách tính. Phủ đệ của Vương ở Bắc Kinh hiện đãsẵn sàng, Vương không phải lo lắng chi hết. Khâm thử !".Thanh điệu của Ba Đạt sang sảng như tiếng chuông đồng, hắn đọc thượng dụvừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366118/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.