Bốn tên thân binh chầu chực ngoài cửa nghe tiếng la quái gở, sợ lão lùnmập đả thương Đô thống đại nhân. Chúng tay cầm đơn đao hốt hoảngxông vào khoang thuyền. Chúng thấy Cao Tôn Giả chân tay vẫn bị cột ngồi phệtdưới đất mới yên lòng.Vi Tiểu Bảo xua tay nói:- Các ngươi hãy ra ngoài kia, ở đây không có chuyện gì.Bọn thân binh lui ra rồi, Vi Tiểu Bảo hỏi:- Lão làm gì mà hô hoán om sòm vậy?Cao Tôn Giả đáp:- Hỏng bét rồi! Ngươi là kẻ tâm phúc của giáo chủ cùng phu nhân mà ta lạiđem mọi sự nói cho ngươi hết cả.Vi Tiểu Bảo cười nói:- Cái đó cũng chẳng có chi hỏng bét. Lão cứ coi như ta không vớt lão lênvà đang trôi lềnh bềnh trên mặt biển, ừng ựng uống nước biển ngon lành là xong.Cao Tôn Giả tức giận đáp:- Tổ bà nó! Nước biển mặn đắng uống vào cơ hồ không chịu nổi.Vi Tiểu Bảo nói:- Nếu lão lập lời trọng thệ đầu hàng ta, từ nay đừng ăn ở hai lòng thì ta sẽgiúp lão đi lấy thuốc giải.Cao Tôn Giả cả mừng đáp:- Được lắm! Được lắm! Ta chịu đầu hàng ngươi rồi. Từ nay trở đi quyếtkhông dám phản bội. Nếu ta phản lời thì ta... thì ta...Vi Tiểu Bảo ngắt lời:- Lão phản bội ta thì Mao Tích Tích sẽ để cho Hồng giáo chủ cướp lấy làmvợ nhỏ.Cao Tôn Giả lại gầm lên một tiếng rồi quát hỏi:- Nói càn nói bậy. Làm gì có chuyện đó?Vi Tiểu Bảo cười đáp:- Nếu lão đem lòng phản bội ta thì lời thề đó sẽ thành sự thực. Bằng lãohết dạ trung thành với ta, Mao Tích Tích vẫn là vợ lão.Cao Tôn Giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366107/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.