Vi Tiểu Bảo đáp:-Ta có bực mình gì đâu. Khinh công ta kém quá. Sư phụ dạy ta rấtnhiều môn pháp mà ta học không nổi. Đến việc muốn bắt một cô bé cũng khôngxong thì làm đếch gì được?Song Nhi mỉm cười nói:-Tướng công muốn ôm lấy tiểu tỳ thì dĩ nhiên tiểu tỳ phải cố chết né tránh.Vi Tiểu Bảo đột nhiên nhảy vọt lên la:-Ta nhất định phải bắt cô cho bằng được mới nghe.Gã giang hai tay nhảy xổ lại.Song Nhi cười khanh khách, né mình tránh khỏi.Vi Tiểu Bảo giả vờ xô về mé tả, chờ cho Song Nhi đánh quá mé hữu, gãvươn tay ra nắm trúng được vạt áo thị.Song Nhi la lên một tiếng, nhưng sợ rách áo không dám cựa mạnh.Vi Tiểu Bảo liền đưa tay ôm lấy lưng thị, thị vẫn cười hì hì.Vi Tiểu Bảo hạ tay mặt xuống khuỷu chân Song Nhi, bồng thị lên đặt vàogiường của gã.Song Nhi thẹn quá mặt đỏ như đóa hoa hồng, không ngớt la lên:-Tướng công!... Tướng công...Vi Tiểu Bảo vừa cười vừa hỏi lại:-Tướng công làm sao?Gã kéo chăn đắp lên mình thị rồi cúi xuống khẽ hôn vào má thị một cái vàcười nói:-Mau nhắm mắt lại, ngủ đi!Gã trở gót ra khỏi phòng, khép cửa lại, bụng bảo dạ:-Con nha đầu này sợ ta nổi nóng, cố ý để cho ta ôm lấy.Vi Tiểu Bảo ra ngoài sảnh đường, bảo tên thân binh truyền lệnh cho một độiquân sĩ Kiêu Kỵ doanh phải đến canh gác phòng mình ngay lập tức.Mấy ngày liền, gã bận công việc lấy tiền bạc cùng lễ vật ở Vân Nam đem vềđưa tặng cho các phi tần trong cung, các vương công đại thần, cùng tướng lãnh,thị vệ. Gã nghĩ bụng:-Nếu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366103/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.