Trần Viên Viên nghe những tiếng choang choảng của khí giới hai bên đụngnhau mà phát khiếp. Nàng ngửng đầu trông lên thì thấy Lý Tự Thành, NgôTam Quế chợt nhảy lên cao, chợt hụp xuống thấp, chiến đấu cực kỳ ác liệt.Hai lão này tuy tuổi già mà thân thủ vẫn còn mau lẹ phi thường.Trần Viên Viên sợ nhất là bọn đàn ông đánh giết nhau. Mặt nàng lộ vẻ chánngán, trong lòng lại nhớ lại những chuyện đã qua.Ngày ấy Lý Tự Thành bị thua liểng xiểng. Bao nhiêu binh mã dưới trướng tanvỡ hết. Trong đêm tối ta và y cũng thất lạc nhau.Bọn bộ hạ Ngô Tam Quế bắt được ta lền đưa về dâng cho chủ soái. Dĩnhiên Ngô Tam Quế cực kỳ hoan hỷ. Hắn bảo ta: •Người thiên hạ đều thóa mạhắn là đại Hán gian, nhưng đã vì ta thì dù mang bao tiếng xấu hắn cũng vui lòng•.Thành ý của hắn đã khiến ta xiết bao cảm kích.Ta nghĩ rằng: Ngô Tam Quế là đại Hán gian cũng vậy mà là đại trung thần cũngthế, cốt sao hắn đối với ta một dạ chân thành là đủ làm cho ta thỏa mãn. Huốngchi hắn lại vì ta mà chẳng cần điều chi nữa. ở đời ít thấy người nào làm được nhưvậy.Hồi đó ta yên trí là từ đấy về sau ta sẽ được hưởng những ngày thanh nhànyên ổn. Nào nhất phẩm phu nhân, nào đường đường mệnh phụ ta cũng khôngmàng. Chỉ mong sao khỏi phải chuyển từ tay người đàn ông này qua tay người đànông khác.Nhưng ta về ở Côn Minh được có mấy năm. Ngô Tam Quế được phong làmPhiên vương. Theo thể lệ triều đình thì bậc thân vương thê tử cũng được tấnphong.Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366092/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.