Bây giờ Vi Tiểu Bảo lại được nghe công chúa xưng hô mình như vậy, bấtgiác lòng gã nổi lên một mối bâng khuâng khôn tả.Công chúa càng dịu giọng hơn:- Quế tướng công! Tướng công buông tha cho nô tài đi thôi. Nếu tướng côngtức bực trong lòng thì lấy roi mà đánh cho hả giận.Vi Tiểu Bảo đáp:- Ta không đánh cho ngươi một trận nhừ đòn thì không thể hả được mối hậnnày.Gã đặt cây đèn xuống, cầm roi quất túi bụi vào người công chúa. Côngchúa khẽ rên la:- úi chao! úi chao!...Nhưng gã thấy thị mở hé mắt ra miệng cười chúm chím, dường như khoankhoái vô cùng!Vi Tiểu Bảo thóa mạ:- Con tiện nhân này! Ngươi được đánh đòn sướng lắm hay sao?Công chúa thủng thẳng đáp:- Nô tài... nô tài quả là một con tiện nhân. Xin tướng công đánh nữa đi, đánhmạnh vào. úi chao!Vi Tiểu Bảo liệng roi đi nói:- Đã thế ta không đánh ngươi nữa.Gã xoay mình kiếm quần áo để mặc nhưng chẳng thấy đâu, liền hỏi:- Ngươi dấu quần áo ta ở chỗ nào?Công chúa đáp:- Nô tài năn nỉ tướng công thu nạp. Nô tài... phục thị để mặc quần áo chotướng công!Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:- Con tiện nhân này tuy tánh tình cổ quái, nhưng Hoàng thượng đã phái tađưa thị đến Vân Nam. Dù sao ta cũng không thể giết thị được.Gã lại cất tiếng thoá mạ:- Con mẹ nó! Ngươi là một con đượi thối tha.Công chúa cười hỏi:- Tướng công coi có ngoạn mục không?Vi Tiểu Bảo tức giận quát mắng:- Tổ bà nó! Cái gì mà ngoạn mục?Gã cầm lấy tay thị hết sức kéo mạnh ra lắp trúng vào khớp.Gã không hiểu thuật tiếp cốt phải dằng co mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366079/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.