Bọn thị vệ lui ra rồi, Vi Tiểu Bảo mới khẽ gõ cửa phòng hai cái và lên tiếng:- Hối Minh xin bái kiến.Sau một lúc vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.Vua Khang Hy không nhẫn nại được thêm nữa, tiến thêm một bước gõ cửa haicái.Vi Tiểu Bảo xua tay ra hiệu cho nhà Vua đừng lên tiếng.Vua Khang Hy sắp mở miệng hô "Phụ Hoàng? " đành phải dừng lại.Hồi lâu mới nghe tiếng Hành Điên nói vọng ra:- Hối Minh thiền sư ? Tệ sư huynh tinh thần mỏi mệt, xin miễn cho không thểtiếp kiến được. Y gởi mình vào chốn không môn, trần duyên đã hết, vậy thiền sưchuyển lời cho người ngoài không nên đến quấy nhiễu cuộc thanh tu của y.Vi Tiểu Bảo đáp:- Dạ dạ?xin đại sư mở cửa, tiểu tăng chỉ ra mắt một lần là đủ.Hành Điên nói:- Theo ý tệ sư huynh thì đây là chùa Kim Các, các vị là khách không vân theopháp chỉ của phương trượng, tưởng không trách ai được.Vi Tiểu Bảo quay lại ngó Vua Khang Hy thấy long nhan cực kỳ thê thảm, bấtgiác lẩm bẩm:- Thằng cha này nói ta không phải là phương trượng Ở đây thì không thể gọihắn mở cửa được. Vậy ta đến yêu cầu phương trượng chùa này lại kêu cửa cũngchẳng khó gì.Gã toan xoay mình chạy đi, bỗng nghe nhà Vua không nhẫn nại được nữakhóc oà lên.Vi Tiểu Bảo lại nghĩ bụng:- Ta mà đi yêu cầu phương trượng ản tự lại kêu cửa thì ra có ý bức bách 1 ãoHoàng gia. Sao bằng dùng cách mềm dẻo năn nỉ lão?Gã liền nắm tay đấm ngực thình thịch mấy cái rồi cũng lớn tiếng khóc ròng.Gã vừa la vừ nói:- Ta Ở đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366052/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.