Vi Tiểu Bảo liền nhắm thẳng lối trở về phòng.Lúc này trời đã tối đen.Nghĩ tới Phương Di và Mộc Kiếm Bình hẳn đang đói lắm, gã không về phòng ngay, còn ghé vào trù phòng dặn bọn thái giám thủ hạ sắp cho một bữa tiệc thịnh soạn đem đến phòng mình.Gã nói là đêm qua bọn thị vệ có công bắt thích khách, nên bữa nay mở tiệc khánh hạ.Nhưng trên tiệc chỉ bàn về việc bắt giặc cùng những đại sự cơ mật, bọn tiểu thái giám không phải phục thị.Vi Tiểu Bảo mở khoá vào phòng rồi khẽ đẩy cửa vào nội thất.Mộc Kiếm Bình hắng giọng một tiếng, ngồi nhổm dậy hỏi:- Sao bây giờ đại ca mới về?Vi Tiểu Bảo cười đáp :- Chắc muội muội chờ ta nóng ruột lắm phải không? Ta đã nghe được tin rất hay!Phương Di nghe nói ngửng đầu lên hỏi:- Tin tức gì mà hay lắm?Vi Tiểu Bảo khêu ngọn đèn trên bàn cho sáng tỏ hơn.Gã thấy Phương Di hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên nàng đã khóc rất nhiều, liền thở dài đáp:- Tin này chỉ hay cho nàng thôi, còn đối với ta thì lại nát bét.Cô vợ vừa cầm vào tay sắp bay đi mất.Trời ơi! Thằng cha Lưu Nhất Chu chưa chết đâu.Phương Di hô lên một tiếng:- Ái chà!Tiếng reo của nàng không dấu được nỗi vui mừng.Mộc Kiếm Bình cũng hoan hỉ hỏi:- Lưu sư ca của bọn tiểu muội bình yên vô sự ư?Vi Tiểu Bảo đáp:- Gã chết thì chưa chết, nhưng muốn sống không phải là chuyện dễ. Gã bị bọn thị vệ trong cung bắt được rồi. Chúng tra tấn, gã vẫn khăng khăng một mực nói là được tên đại Hán gian Ngô Tam Quế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1365996/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.