Vi Tiểu Bảo "ối" lên một tiếng.Hai chân nhũn ra ngã lăn xuơng đất không nhúc nhích được.Tiểu Quận chúa bật lên tiếng cười khanh khách, tung chăn ngồi dậy xuống giường, cô hỏi:Huyệt đạo ta đã được giải khai, chờ ngươi lâu lắm rồi. Sao bây giờ ngươi mới về?Vi Tiểu Bảo hỏi:- Ai giải khai huyệt đạo cho ngươi?Tiểu Quận chúa đáp :- Ngươi huyệt đạo bị phong toả cứ qua một thời gian chừng bảy, tám giờ chẳng cần ai giải, tự nhiên nó cũng khai thông. Ta đỡ ngươi lên giường nằm rồi ta đi đây.Vi Tiểu Bảo bồn chồn nói:- Không được ! Không được ! Những vết thương trên mặt ngươi chưa lành,cần phải ta đồ thuốc tiêm thêm cho mới khỏi được hoàn toàn.Tiểu Quận chúa cười hì hì nói:- Ngươi thật là hư đốn toàn nói lừa bịp ta. Mặt ta có bị chạm hoa đâu?Ngươi làm ta bở vía nửa ngày.Vi Tiểu Bảo hỏi:- Sao ngươi biết?Tiểu Quận chúa đáp :- Ta đã xuống giường đi soi gương thì mặt mũi còn nguyên không sao hết.Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới nhìn kỹ lại mặt cô thấy sạch sẽ trắng mịn.Bao nhiêu bột đậu cùng các thứ trộn lẫn đã rửa sạch hết .Gã khen thầm:- Mlnh thật là lỗ mãng không ngó mặt thị trước .Nếu biết thị rửa hết rồi thì nhất định không mắc bẫy.Gã vẫn cãi:- Ta có đồ linh đan diệu được thì ngươi mới khỏi được.Nếu không thì sao ta lại lật đật đi mau trân châu cho ngươi? Ngươi coi đây này!Ta chạy khắp các tiệm châu báu trong thành Bắc Kinh mới mua được cho ngươi hai chuỗi trân châu thật đẹp.Ta còn mua một đôi đồ chơi tuyệt hảo cho ngươi nữa.Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1365985/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.