“Mỗi người sống trên thế gian này đều có những cái khó của riêng mình, chỉ là do họ không nói ra cho bạn nghe mà thôi.”
…
Cùng lúc này trong một căn nhà nhỏ vừa đủ hai người ở, Tiêu Dao nằm dài trên ghế nhìn cô bạn cùng phòng đang đi đi lại lại trước mặt nói chuyện điện thoại với ba mẹ cô ấy.
“Tiểu Hiên, ba mẹ cậu lại bắt cậu về Giang Thành sao?” Tiêu Dao hỏi.
Cô gái tên Tiểu Hiên buông điện thoại trên tay xuống, ánh mắt buồn bã gật đầu nói:
“Đúng đấy, ước gì ba mẹ tớ được một phần như ba mẹ của cậu thì tốt biết mấy. Có lẽ cuộc sống của tớ sẽ không như thế này rồi.”
Tiêu Dao lại suy nghĩ khác, thật ra ba mẹ của Tiểu Hiên là muốn cô ấy trở về nhà để theo học ngôi trường nơi ba mẹ cô ấy từng học trước kia. Ba mẹ muốn cô ấy học sư phạm sau này ra trường sẽ có ngành nghề đàng hoàng. Rồi về nghỉ hưu cũng có lương chứ không phải lo nghĩ gì nhiều. Họ là muốn cô ấy có thể bình thường sống qua ngày.
Còn ba mẹ cô lại muốn cô học cao hơn nữa, luôn muốn cô có cái bằng tiến sĩ nên bắt cô học không ngừng. Còn đến tận trường nhờ học trò của mình năm xưa để dạy cô. Nhưng họ không biết ước mơ thật sự của cô là vẽ tranh, và tương lai sẽ là một tác giả truyện tranh.
“Tớ nghĩ mỗi một ba mẹ đều có những suy nghĩ riêng cho con cái của mình. Cậu đừng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tinh-dong-mau-toi-loi/2791942/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.