Ngày hôm sau là chủ nhật nên Tiêu Dao về thăm ba mẹ của mình ở Giang Thành, ở đó thời tiết luôn khác rất nhiều so với Nhạc Thành. Ấm áp chứ không giống ở Nhạc Thành lạnh lẽo kia.
Vừa về đến nhà mẹ đã hỏi cô dạo gần đây học hành thế nào, còn ba thì hỏi hôm nay cô hôm nay ăn gì ba sẽ làm. Chỉ cần nghe thôi cô đã không ngừng rơi nước mắt, ba mẹ là người yêu thương cô nhất trên thế gian này. Nếu một ngày họ mất đi cô có phải họ sẽ không chấp nhận được không? Cũng có thể họ sẽ không sống được mất, thật sự chỉ nghĩ thôi cô cũng cảm thấy sợ vô cùng.
Càng nghĩ nước mắt của Tiêu Dao lại rơi ra. Cô nhìn mẹ cười nói: “Con học rất tốt, có phải mẹ không tin vào thực lực của con gái mẹ không vậy?”
Lại quay sang nói với ba: “Con muốn ăn tôm rang hành ạ! Đúng rồi, ba làm thêm để con đem về cho Tiểu Hiên nữa nhé? Cậu ấy nói cứ thèm món ba làm thôi.”
Gương mặt của mẹ không có ý cười, câu trả lời của cô hai năm qua vẫn như vậy. Mỗi khi bà hỏi tới việc học cô luôn trả lời như thế càng khiến bà lo lắng. Ngược lại với mẹ, ba lại rất vui cười nói:
“Con đấy, chỉ được cái này thôi sao? Được rồi, ba sẽ làm thêm rồi con đêm về cho Tiểu Hiên nhé?”
“Vâng ạ! Cậu ấy sẽ thích lắm cho mà xem.” Tiêu Dao cười nói. Bên trong ngôi nhà lại vang lên những tiếng cười đùa ấm áp khiến cho người nghe thấy không khỏi ghen tị.
…
Cùng lúc này ở một nơi khác. Bên trong một căn phòng ăn rộng lớn, người phụ nữ lớn tuổi nhất ngồi chính giữa, xung quanh bà có rất nhiều ghế nhưng chỉ có ba người ngồi.
Những người làm mặc trang phục chỉnh tề đi ra đi vào, trên tay là những món ăn vô cùng bắt mắt, bên cạnh là một chiếc bánh sinh nhật vừa được đẩy ra.
Người đàn ông trung tuổi ngồi chiếc ghế bên cạnh lão phu nhân đứng dậy, đưa một món quà về phía bà nói: “Mẹ, đây là món quà mà con và vợ đã mua tặng mẹ ạ! Chúc mẹ sống đến một nghìn tuổi, ở mãi với chúng con như vậy.”
Lão phu nhân cười phá lên nói: “Cái gì mà một nghìn tuổi chứ? Ta không sống được bao lâu nữa rồi.”
“Mẹ nói gì vậy chứ? Căn nhà này không có mẹ thì làm sao có thể vui vẻ được chứ? Mẹ không được nói thế đâu, mẹ phải ở thêm mấy năm nữa với chúng con mới được.” Người phụ nữ trung tuổi ngồi bên cạnh người đàn ông nói.
“Cô đang có ý gì hả? Là đang muốn tôi nhanh chóng chết đi đúng không? Lý Tâm, tại sao bao nhiêu năm qua đi mà cái tính của cô vẫn vậy thế? Cô muốn tôi sống thêm mấy năm nữa thôi sao? Để cô và con trai cô độc chiếm căn nhà này sao?” Lão phu nhân lớn tiếng nói.
Gương mặt của người phụ nữ méo mó không vui, bà ta muốn giải thích nhưng người đàn ông bên cạnh không cho nói chuyện. Bà ta đành ngồi yên không nói gì, cố gắng nuốt cơn tức giận đó xuống.
“Mẹ à! Cô ấy không có ý đó đâu mẹ, thật đó, là mẹ nghĩ nhiều mà thôi.” Người đàn ông trung niên nói.
“Cái gì mà không có ý đó chứ? Ta còn không hiểu nó hay sao?” Lão Phu nhân lớn tiếng nói.
Người đàn ông ngồi đối diện ba người, lại nhìn gương mặt không vui của mẹ mình vội đứng lên nói:
“Bà nội, ý mẹ con không phải như vậy đâu. Mẹ con là muốn bà có thể ở mãi với chúng con…”
Giọng nói của anh ta bị lão phu nhân chặn lại:
“Mày có quyền nói chuyện ở căn nhà này hay sao? Bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn không chấp nhận đứa cháu này. Thiên Hải, có phải con hồ đồ không vậy? Tại sao con lại nhận nó làm con của mình chứ hả?”
Người đàn ông đối diện ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gương mặt lão phu nhân, hai tay anh ta nắm chặt lại. Lại nhìn thấy ánh mắt của Lý Tâm bên kia nheo lại, ý nói đừng làm bừa. Anh ta ngoan ngoãn không làm gì cũng không nói gì nữa.
“Mẹ à, Thiên Hàn cũng là có ý tốt mà. Mẹ xem một năm nay nó đang cố gắng làm việc để cống hiến cho công ty đấy ạ!” Lý Tâm nói.
“Đương nhiên ta biết nó cống hiến cho công ty, nếu nó là con của Thiên Hải nhà ta dù là chức giám đốc ta cũng cho. Nhưng cô phải nhớ, nó chỉ là con của một người đàn ông không rõ danh tính mà thôi. Ăn ở nhà ta bao nhiêu năm qua, chỉ mới làm ở công ty một năm thì nói cái gì chứ? Nhìn Thiên Hạo đi, nó sớm tối đi làm vất vả một câu cũng không than vãn đấy.”
Lão phu nhân đập bàn nói. Gương mặt của Lý Tâm xanh lại, bà ta tức giận nhưng cố gắng nhịn xuống. Người đàn ông bên cạnh thấy không khí không tốt vội nói:
“Mẹ à! Dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của mẹ. Nếu Lý Tâm và Thiên Hàn có làm gì sai mẹ bỏ qua cho hai mẹ con họ có được không? Hôm nay là sinh nhật phải vui mới đúng chứ?”
Lão phu nhân liếc xéo ông nói: “Thiên Hải à, con trai và con gái ruột của con còn chưa về đấy, chẳng lẽ con quên hai đứa nó rồi? Bao nhiêu năm qua trong mắt của con chỉ có mỗi đứa con đang ngồi ở đây có đúng không?”
Bàn tay ở dưới bàn của Lam Thiên Hàn càng siết chặt hơn, buổi tiệc sinh nhật này anh ta vốn không muốn đến. Nếu không phải do Lý Tâm gọi điện năn nỉ chắc chắn anh ta sẽ không tới dù có kề dao vào cổ.
Gương mặt của Lý Tâm cùng Lam Thiên Hải nhìn nhau, cuối cùng là không nói gì nữa. Tất cả đều im lặng, ai cũng biết Lão Phu Nhân có bệnh nếu càng tức giận sức khỏe của bà ấy càng không tốt. Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào, tiếp sau đó là giọng nói của một người đàn ông và một cô gái:
“Bà nội sao vậy chứ? Sao lại tức giận như vậy rồi?”
Gương mặt của lão phu nhân rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều. Bà vẫy tay về hai người đang đứng ở ngoài cửa nói:
“Hai cái đứa này sao giờ mới về hả? Có biết là mấy giờ rồi không?”
“Là anh cả bảo muốn cùng con đi mua quà tặng sinh nhật cho nội đó. Còn nói chỉ có con mới hiểu bà nội thích gì nên con không đi không được đấy ạ!” Giọng nói của Lam Hân Hân vang lên.
“Cậu cả, cô ba.” Người làm cúi đầu chào hai người họ.
Lam Thiên Hạo gật đầu, cởi áo khoác vắt lên ghế và đi về phía của lão phu nhân nói: “Đúng đó bà nội, Hân Hân nói tất cả đều đúng. Là con kéo con bé đi theo con đấy, nên nội muốn phạt thì cứ phạt con đi.”
Lão phu nhân vỗ bàn tay của đứa cháu mà yêu thương nhất nói: “Bà làm sao trách phạt con chứ, yêu thương còn không hết mà. Bà không cần quà của con, bà chỉ cần con để bà nhìn thấy chắt của bà là được. Bà muốn nhìn thấy nó một lần trước khi chết, đây cũng là điều ước của bà đấy, con cứ suy nghĩ đi.”
Lam Thiên Hạo nhìn một bàn đầy thức ăn ngon ở trên bàn, lại nhìn về những gương mặt đang ngồi xung quanh, gương mặt của ai cũng mang một suy nghĩ riêng. Hắn nhếch môi mỏng nói:
“Nếu bà nội cố gắng sống nhiều năm nữa sẽ được bồng chắt thôi.”
“Con nói vậy là ý gì hả?” Lão Phu Nhân gương mặt vui vẻ quay lại hỏi với Lam Thiên Hạo.
“Con sắp được làm ba rồi, bà nội cũng sắp được bồng chắt rồi đấy.”
Giọng nói vui vẻ của Lam Thiên Hạo vang lên, khiến khắp căn phòng trở nên trầm mặc. Ở trên bàn, gương mặt bất ngờ có, tức giận có, vui vẻ có, bật khóc ở trong lòng cũng có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]