Chương trước
Chương sau
Người đàn ông bên này đặt điện thoại lên bàn, môi nở một nụ cười vui vẻ. Anh ta quay qua nhìn người phụ nữ đang mơ màng trong lòng, bàn tay đặt xuống một bên má nhẹ nhàng kéo mấy sợi tóc ra phía sau.

“Dậy rồi? Thế nào? Đêm qua có khiến cô không thể nào quên được không?” Người đàn ông hỏi.

Triệu Hiểu Hiểu mở mắt ra nhìn, vừa rồi cô ta nghĩ mình đang ngủ mơ nhưng không ngờ giấc mơ đó là sự thật. Cô ta khó khăn nuốt nước miếng xuống nói:

“Cái gì mà không quên được? Tôi cái gì cũng không nhớ”

“Không nhớ sao? Có cần tôi làm cho cô nhớ lại chuyện hôm qua không? Mà này, cô rất nhiệt tình đấy, vô cùng nhiệt tình luôn. Đây cũng là lý do mà Lam Thiên Hạo để cô ở bên cạnh mình suốt sáu năm qua sao? Kỹ năng giường chiếu của cô rất tuyệt, khiến người ta không rời khỏi cô được.” Người đàn ông hỏi.

Triệu Hiểu Hiểu ngồi dậy đẩy mạnh người đàn ông ra, ánh mắt đầy cảnh giác. Tại sao anh ta lại biết Lam Thiên Hạo? Tại sao lại biết cô là người phụ nữ của hắn trong khi cô vào người đàn ông này chưa từng gặp nhau bao giờ? Chắc chắn người này không đơn giản.

“Anh là ai?” Triệu Hiểu Hiểu hỏi.

“Tôi là người đàn ông đêm qua đã cùng cô triền miên không rời, người đã hứa khiến cô không thể nào quên vào tối qua, cô quên rồi? Nếu là quên thì tôi rất thất vọng về cô đấy, một người đẹp trai như tôi cô lại không nhớ tới?” Người đàn ông vừa cười vừa nói.

“Rốt cuộc anh muốn gì, chắc chắn anh có ý đồ gì đó, nếu không tại sao lại nhắc tới Lam Thiên Hạo? Anh và anh ấy có quan hệ gì?”

“Cũng quan tâm tới hắn nhỉ? Tôi nhớ hắn nửa đêm đến nhà cô hỏi tội chuyện cô khiến cho đứa con của hắn suýt sảy thai, còn bị cảnh cáo. Những công việc cô đang làm đều mất hết, kể cả công ty của bị hắn rút vốn. Ôi, thật đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp tài giỏi như cô.”

“Đừng nói mấy lời vô ích đó, tôi không muốn nghe. Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, anh là ai?” Triệu Hiểu Hiểu lớn tiếng nói.

“Đừng như vậy, người phụ nữ trước giờ có thể nói chuyện lớn tiếng trước mặt tôi chỉ có một người thôi, nên tôi không muốn có ai trong cuộc đời này nói với tôi như vậy, kể cả cô.”

Triệu Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, người nói lớn tiếng với hắn chắc là mẹ của hắn. Mà chuyện này thì có liên quan gì đến cô ta? Triệu Hiểu Hiểu lắc đầu nói:

“Anh nên quên chuyện tối hôm qua của chúng ta đi, tôi uống say nên không kiểm soát được mình chắc là anh cũng vậy đúng không?”

“Tôi sao? Tôi cố tình mà, cố tình đưa cô đến nơi này. Một người như cô rất khó để gặp mặt hay nói chuyện nên tôi mới dùng cách này để gặp cô. Thấy thế nào? Kế hoạch của tôi rất tốt đúng không? Chúng ta còn cùng nhau trải qua một đêm khó quên nữa đấy.” Người đàn ông dựa lưng vào chiếc giường phía sau nói.



“Anh cố tình sao? Tôi không hiểu.” Triệu Hiểu Hiểu muốn xuống giường nhưng bị người đàn ông kéo lại không thương tiếc, hắn ôm cô ta chặt trong lòng.

“Tôi cho cô xem cái này.” Người đàn ông cười nói.

“Cái gì?” Triểu Hiểu Hiểu đẩy anh ta ra hỏi.

“Cứ xem rồi biết, xem từ từ thôi, nó rất dài đấy, mà chắc chắn cô sẽ thích cái này.”

Người đàn ông nói sau đó cầm chiếc điều khiển tivi ở trên bàn bấm nút mở. Rất nhanh tivi được bật và phát ra tiếng nói, cùng một chút ánh sáng mờ ảo hiện ra ngoài. Bên trên tivi có tiếng rên rỉ của đàn ông và phụ nữ. Không cần hỏi Triệu Hiểu Hiểu cũng biết người đàn ông và người phụ nữ bên trong đó là ai. Chỉ là cô không ngờ tên này lại đê tiện tới như vậy, dám dùng cách này với cô ta.

“Anh làm gì? Sao anh dám quay lại nó hả?” Triệu Hiểu Hiểu tức giận hỏi.

“Tôi đã nói không được lớn tiếng với tôi như vậy, hay cô nghe không hiểu?” Người đàn ông lớn tiếng quát.

Triệu Hiểu Hiểu cố đẩy anh ta ra mấy lần nhưng không được, cuối cùng vì mệt quá mà nằm yên trong lòng anh ta. Giọng nói của anh ta lại vang lên:

“Tôi nói muốn cô có những ký ức khó quên, muốn cô không thể quên được tôi, cô không nhớ?”

“Và đây chính là cách của anh sao? Tôi đã nói tối qua tôi say nên không nhớ gì. Anh không hiểu tiếng người? Anh muốn gì? Muốn bao nhiêu tiền thì anh mới dừng lại chuyện này và xóa đoạn video kia đi?” Triệu Hiểu Hiểu nói.

Người đàn ông nhìn chiếc lưng trần của Triểu Hiểu Hiểu cười nói:

“Tôi muốn gì? Đơn giản lắm, tôi muốn người phụ nữ hay lớn tiếng với tôi biến mất khỏi thế gian này, cô giúp tôi được không?”

“Anh điên rồi, anh buông tay tôi ra, tôi làm sao giúp anh được.” Triệu Hiểu Hiểu nói.

“Cô giúp được, và chỉ có cô mới giúp được.” Người đàn ông nói xong bỗng nhiên bật cười thành tiếng, đẩy cô ta về trước lấy một tấm danh thiếp ở trên bàn đưa cho Triệu Hiểu Hiểu. “Đây là tên của tôi, chắc chắn sau khi xem xong cô sẽ muốn làm việc cùng tôi.”

Người đàn ông đưa danh thiếp cho Triệu Hiểu Hiểu, bàn tay đưa ra của cô ta bỗng nhiên dừng lại giữa chừng khi nhìn thấy tên được viết trên đó, ánh mắt trợn tròn nhìn người đàn ông trước mặt.



“Anh là…”

“Đúng vậy, nếu không có chuyện hôm nay thì cô chính là chị dâu tương lai của tôi. Nhưng làm sao đây? Cô còn chưa bước chân vào nhà họ Lam mà đã lên giường với em trai của chồng, chuyện này thú vị đúng không?”

“Anh ăn nói cho cẩn thận, nếu không tôi sẽ nói với anh trai của anh đấy. Anh không sợ anh ấy biết chuyện sẽ giết chết anh sao?”

“Đương nhiên tôi sợ rồi, nhưng cô chưa được gả cho người anh kia của tôi đã ngủ cùng tôi nếu bà nội biết chuyện sẽ thế nào đây? Có phải bà ta sẽ đuổi cô ra khỏi Nhạc Thành này không? Cứ cho là tôi bị đánh một trận đi, còn cô, cô mãi mãi không thể bước chân vào nhà họ Lam được.”

Lam Thiên Hàn vừa cười vừa nói, bàn tay anh ta đặt lên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Hiểu Hiểu nói.

Triệu Hiểu Hiểu lạnh lùng đẩy ra nói: “Anh muốn gì? Muốn gì anh mới chịu quên đi chuyện này?”

“Mục đích của tôi rất đơn giản, và tôi tin chúng ta cùng một ý với nhau.” Lam Thiên Hàn dừng lại sau đó nói:

“Tôi muốn cô cùng tôi hợp tác để hại chết đứa bé trong bụng của người phụ nữ kia, tôi không muốn đứa bé đó sinh ra đời. Và muốn cô tìm cách để cho bà già kia biến mất, có như vậy cô mới bước chân vào nhà họ Lam mà không bị từ chối. Đây cũng chính là mục đích của cô đúng không? Nếu đã cùng trí hướng tại sao không hợp tác?”

Triệu Hiểu Hiểu nhìn Lam Thiên Hàn giống như hiểu được lý do tại sao anh ta lại như vậy, cô ta bật cười khinh thường nói:

“Thì ra anh lo sợ địa vị trong nhà họ Lam bị lay chuyển bởi đứa bé nên anh mới chọn tôi giúp anh. Nếu tôi nói không thì sao?”

Lam Thiên Hàn lắc đầu nói: “Không, cô chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì cô giống tôi. Chúng ta thuộc một thể loại người, chúng ta có thể vì mục đích mà bất chấp tất cả. Cô từng tới nhà của người phụ nữ kia gây chuyện, lại không dám liên minh với tôi sao?”

Triệu Hiểu Hiểu biết Lam Thiên Hàn đang kích cô ta, để cô ta đồng ý chuyện kia. Anh ta nói đúng, chỉ khi con nhỏ kia mất đứa bé, chỉ khi bà già kia chết cô ta mới có được trái tim của Lam Thiên Hạo và đường đường chính chính bước vào nhà họ Lam. Bà già kia vẫn còn sống thì đến cuối đời cô ta cũng đừng hòng làm được điều đó. Nếu Lam Thiên Hàn đã muốn như vậy cô ta chỉ cần đồng ý là được.

“Sao? Nghĩ kỹ chưa? Cơ hội thường chỉ có một lần duy nhất và sẽ không có lần thứ hai nên cô cứ suy nghĩ đi.” Lam Thiên Hàn nói.

“Tôi đồng ý, nhưng trước hết tôi muốn đoạn băng gốc của video, và anh hãy hứa sẽ không giữ lại bản sao hay những bản gì khác?”

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ đưa cho cô để cô về nhà xem, để cô nhớ rõ tôi đã làm gì với cô. Chúc lần hợp tác này của chúng ta thành công, chúc cho cô sẽ có được thứ mà mình muốn.” Lam Thiên Hàn cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.