Lam Thiên Hạo tự mình lái xe ra khỏi căn biệt thự với sự tức giận, cũng không biết tại sao hắn lại lái xe tới chỗ của Triệu Hiểu Hiểu. Đóng mạnh cửa xe sau đó bước vào trong, Triệu Hiểu Hiểu đang ngủ thì có chuông cửa vang lên cô ta mặc áo ngủ mỏng manh bước ra ngoài mở cửa, khi nhìn thấy rõ người đứng trước cửa bàn tay có chút cứng nhắc, gương mặt có chút bất ngờ.
“Sao vậy? Không muốn mời anh vào nhà?” Lam Thiên Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt hỏi.
Cũng mang có giọng nói của Lam Thiên Hạo nếu không Triệu Hiểu Hiểu sẽ đứng yên tại chỗ vì bất ngờ. Cô ta bước ra kéo bàn tay của Lam Thiên Hạo vào trong nói: “Ở đây là nhà của anh, em đâu dám mời anh chứ. Anh vào đi.”
Lam Thiên Hạo mỉm cười bước vào trong cùng cô ta. Vừa vào trong Lam Thiên Hạo đã ôm chặt Triệu Hiểu Hiểu không buông, mặc dù khó thích ứng nhưng cô ta rất thích được hắn ôm như thế này, cũng rất lâu rồi hắn không hành động như vậy với cô ta. Ở với Lam Thiên Hạo lâu nên cô ta có thể nhìn thấy được hắn đang không vui, cô ta ôm lại Lam Thiên Hạo hỏi: “Anh sao vậy?”
“Nhà em có rượu không? Anh muốn uống.” Lam Thiên Hạo không trả lời mà hỏi cô ta.
“Có, đều là những loại rượu anh thích, em đi lấy cho anh.” Triệu Hiểu Hiểu ngẩng đầu vui vẻ nói.
“Ừm.” Lam Thiên Hạo gật đầu.
Triệu Hiểu Hiểu vào trong lấy rượu cho người đàn ông, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bóng lưng gợi cảm của cô ta không rời. Hơn bốn tháng hắn chưa chạm vào cô ta, cũng chưa xuất hiện ở nơi này, mọi thứ vẫn vậy không có gì thay đổi. Những thứ hắn thích Triệu Hiểu Hiểu vẫn giữ nguyên không thay đổi, cô ta đúng là rất hiểu hắn.
Triệu Hiểu Hiểu từ bên trong đi ra, trên tay là một chai rượu và hai chiếc ly đế cao. Cô ta ngồi bên cạnh Lam Thiên Hạo rót và đưa cho hắn một ly rượu nói: “Của anh đây, anh có chuyện gì không vui à?”
Lam Thiên Hạo không trả lời lấy ly rượu trên tay của cô ta ngửa cổ uống, sau khi uống xong hắn đặt ly rượu xuống bàn nhìn chằm chằm gương mặt của Triệu Hiểu Hiểu.
Triệu Hiểu Hiểu cũng nhìn đáp lại hắn, thấy hắn không nói gì vội hỏi: “Sao vậy? Trên mặt em dính gì à? Lúc anh tới em vừa tẩy trang xong, nếu anh không thích em đi vào phòng một chút rồi sẽ ra sau.”
“À, không cần. Cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn mặt mộc của em, uống rượu cùng anh đi.” Lam Thiên Hạo chỉ cốc rượu dưới bàn nói.
Triệu Hiểu Hiểu gật đầu ngồi xuống bên cạnh Lam Thiên Hạo, cô ta rót cho Lam Thiên Hạo một ly rượu đưa đến trước mặt hắn nói: “Em uống với anh.”
Lam Thiên Hạo cầm ly rượu trên tay cô ta uống một hơi cạn hết. Triệu Hiểu Hiểu quay đầu nhìn về phía xa xa sau đó từ từ đi đến, cô ta mở ngăn kéo lấy một chiếc túi nhỏ bên trong ra và đi về phía Lam Thiên Hạo. Lúc này hắn đang nhìn ra cửa sổ nên không nhìn thấy bàn tay khi rót rượu của cô ta.
Sau khi rót xong Triệu Hiểu Hiểu đưa ly rượu đến trước mặt Lam Thiên Hạo nói: “Anh uống thêm không?”
Lam Thiên Hạo quay đầu cười nhận ly rượu và uống hết. Triệu Hiểu Hiểu lấy ly rượu rót thêm cho hắn một ly nữa hỏi: “Uống nữa chứ?”
“Sao em không uống?” Lam Thiên Hạo hỏi ngược lại cô ta. Triệu Hiểu Hiểu mỉm cười kéo người về phía Lam Thiên Hạo nói: “Em muốn chăm sóc cho anh, nát anh say còn có em ở bên anh chứ. Hai người cùng say sẽ không còn vui vẻ, anh từng như vậy với em.”
Lam Thiên Hạo không đẩy mà xoa đầu cô ta cười nói: “Đúng là chỉ có em hiểu anh, em rót thêm đi.”
“Người phụ nữ kia không được như em sao? Thời gian qua anh luôn ở bên cô ta mà, chẳng lẽ cô ta khiến anh không vui?” Triệu Hiểu Hiểu xoa xoa trước ngực của Lam Thiên Hạo nói.
Lam Thiên Hạo cười, cầm ly rượu trên bàn uống hết một hơi. Sau đó nói: “Cô ấy còn trẻ con nên không được như em, cũng không biết cách làm anh vui vẻ.”
“Vậy sao anh không đến với em? Em chờ anh suốt bốn tháng, ngày nào em cũng ngồi trên cửa sổ nhìn xuống dưới xem khi nào anh tới. Thời gian trước anh nói đến, em cũng thấy xe của anh ở dưới nhưng anh không vào trong, lúc đó em rất buồn nhưng không dám nói gì, cũng không dám gọi cho anh.” Triệu Hiểu Hiểu giọng nói trách mắng.
“Anh xin lỗi, thời gian qua để em chịu thiệt rồi, thật sự xin lỗi em.” Lam Thiên Hạo cầm bàn tay cô ta nói.
“Nếu anh muốn bù đắp cho thì giờ cũng được, đêm nay anh ở lại với em được không?”
Lam Thiên Hạo cúi đầu nhìn gương mặt Triệu Hiểu Hiểu cười nói: “Được, tối nay anh ở lại với em. Hình như hôm nay rượu của em nặng hơn mọi khi, còn có mùi rất lạ.”
“Vậy sao? Cũng là loại rượu anh hay uống mà, chắc tâm trạng anh không tốt nên mới có cảm giác đó đấy. Nếu mệt anh hãy ngã đầu ra sau em giúp anh thoải mái.” Triệu Hiểu Hiểu ngồi dậy nói.
Lam Thiên Hạo gật đầu, hắn cảm thấy đầu óc có chút không đúng, cảm giác nâng nâng vô cùng khó chịu. Khung cảnh phía trước cũng quay cuồng, lắc đầu đi lắc đầu lại mấy lần cảm giác đó vẫn không hết. Bàn tay của Triệu Hiểu Hiểu trên người hắn như một con rắn quấn chặt khiến hắn nóng.
Triệu Hiểu Hiểu ngồi dậy đưa tay lên mặt hắn hỏi: “Anh sao vậy? Không khoẻ ở đâu ạ?”
“Ừm, một chút.” Giọng nói của Lam Thiên Hạo khàn khàn nói.
“Anh uống thêm rượu không?”
“Ừm.” Lam Thiên Hạo uống liên tiếp ba ly rượu, mãi đến khi không uống được nữa Triệu Hiểu Hiểu mới dừng lại không rót.
“Thiên Hạo.” Triệu Hiểu Hiểu gọi.
“Ừm, sao vậy?” Lam Thiên Hạo trả lời.
“Anh thấy thế nào? Có mệt không?”
“Ừm, có một chút khó chịu nhưng không sao.”
“Em hỏi anh một câu được không?” Triệu Hiểu Hiểu đặt tay lên ngực hắn xoa xoa hỏi.
“Em muốn hỏi gì? Anh sẽ trả lời.” Lam Thiên Hạo giữ lại bàn tay đang làm loạn của cô ta hỏi.
“Dù là gì anh cũng trả lời?”
“Đúng thế.”
Triệu Hiểu Hiểu ngước mắt lên nhìn người đàn ông hỏi: “Anh và người phụ nữ kia gần đây thế nào rồi? Hai người vẫn ổn chứ?”
“Người phụ nữ?” Lam Thiên Hạo hỏi lại.
“Là Tiêu Dao, người anh chọn để sinh con cho anh.”
“À, cô ấy sao? Cô ấy không hiểu chuyện như em,
không ngoan ngoãn như em, cũng không hiểu anh như em. Cô ấy còn muốn hại chết bà nội của anh, còn nói anh hại ba cô ấy nên cô ấy muốn hại bà nội của anh. Em nói xem, một người phụ nữ như vậy ai mà cần chứ. Cô ấy cậy mình đang mang thai con của anh nên muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Đúng là người phụ nữ ngu ngốc.” Lam Thiên Hạo nói.
“Anh cần cô ta không?” Triệu Hiểu Hiểu hỏi.
Lam Thiên Hạo trần trừ một lúc sau đó nói: “Đương nhiên là không, thứ anh cần là đứa con trong bụng của cô ta, người phụ nữ không hiểu chuyện như cô ta có cho không anh cũng không cần.”
Triệu Hiểu Hiểu cười bật thành tiếng, cô ta kéo người về trước hôn lên môi của Lam Thiên Hạo. Người đàn ông không tránh né mà ôm chặt đáp lại nụ hôn của cô ta, hai ngươi cứ như vậy triền miên không dừng. Lam Thiên Hạo bế Triệu Hiểu Hiểu về phòng ngủ đặt cô ta lên giường, hắn từ từ cởi hết quần áo trên người của cô ta xuống hôn từ trên xuống dưới.
Sau khi cởi hết quần áo của hai người Lam Thiên Hạo chống tay hai bên cúi đầu nhìn xuống gương mặt cô ta cười. Trong đầu hắn lúc này không phải là gương mặt của Triệu Hiểu Hiểu mà là gương mặt của Tiêu Dao, cô đang khóc cầu xin hắn buông tha cô, cô đang khóc cầu xin hắn dừng lại. Khi nhìn thấy cô khóc hắn rất muốn dừng lại nhưng không thể, trong lòng hắn bảo hắn phải tiếp tục không thể dừng lại. Ngọn lửa trong lòng cháy rực khiến hắn khó chịu, hắn muốn cô, muốn nhiều hơn nữa, dù cô khóc hay cầu xin hắn cũng không dừng lại.
Hắn cúi người cắn xé đôi môi của Triệu Hiểu Hiểu, miệng lại gọi tên của Tiêu Dao. Triệu Hiểu Hiểu nằm dưới người hắn nắm chặt hai tay lại, hận người phụ nữ được Lam Thiên Hạo gọi tên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]