Chương trước
Chương sau
Bước chân của Tiêu Dao bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt cô trợn tròn đầy khó tin. Tiểu Bảo vừa gọi cô là mẹ sao? Con trai của cô gọi cô là mẹ.

Trước mặt bóng dáng cao lớn của Lam Thiên Hạo xuất hiện, hắn cũng đang nhìn cô với đôi mắt bất ngờ. Lòng bàn tay cô chảy mồ hôi ròng ròng dù ngoài trời đang rất lạnh, gặp lại hắn sau năm năm thứ cô thấy lúc này chỉ có sự sợ hãi. Cô thật sự không nghĩ bản thân sẽ gặp hắn trong hoàn cảnh này, càng không nghĩ sẽ gặp cả Tiểu Bảo.

Đang suy nghĩ Tiểu Bảo phía sau lại chạy tới ôm chặt cô một lần nữa, đôi môi mỏng chu lên nói: “Mẹ, mẹ…” Giọng nói ngọt ngào vô cùng đáng yêu.

Cô muốn cúi xuống ôm lại cậu nhóc và nói: “Mẹ ở đây, mẹ không rời xa con nữa.” Nhưng cô lại không có can đảm để nói bởi vì cô sợ.

“Xin lỗi con, cô không phải là mẹ của con, con nhầm người rồi.” Tiêu Dao cúi đầu nói với cậu nhóc.

Tiểu Bảo lắc đầu đưa ánh mắt về phía Lam Thiên Hạo như muốn cầu cứu. Cô thấy Lam Thiên Hạo bước tới chỗ của cô và cậu nhóc, đôi mắt phượng hẹp của hắn nhìn cô, sau đó di chuyển xuống Tiểu Bảo.

“Con chắc là mẹ của con sao? Lý do gì con lại chắc chắn như vậy?” Lam Thiên Hạo hỏi.

Câu hỏi của Lam Thiên Hạo khiến cho Từ Lộ Lộ ở phía sau bất ngờ không thôi. Cô ấy nhìn bóng lưng của Tiêu Dao không rời. Hạo Tam phía sau cũng bất ngờ không kém, anh không nghĩ Lam Thiên Hạo sẽ hỏi Tiểu Bảo câu đó.

Tiểu Bảo buông chân Tiêu Dao lấy điện thoại trong túi của mình viết: “Mẹ gọi con là Tiểu Bảo, cái tên đó ba từng nói chỉ có hai người biết tên đó là ba và mẹ.”

Tiêu Dao cúi xuống nhìn, cô lắc đầu giải thích: “Trên thế gian này có rất nhiều cậu nhóc tên Tiểu Bảo, con đáng yêu giống như một cái bánh bao nên cô mới gọi con như vậy.”

Tiểu Bảo nheo mày không vui, cậu nhóc viết tiếp: “Bóng lưng của mẹ rất giống với bóng lưng của người ở trong phòng ba. Ba cũng từng nói đó là bóng lưng của mẹ.”

Tiêu Dao muốn đưa mắt chất vấn Lam Thiên Hạo sao lại treo bóng lưng của cô làm gì. Nhưng cô không có can đảm đó, cô cười nói: “Trên thế gian này có rất nhiều người có bóng lưng giống nhau, con không thể vì nhìn giống mà nhận bừa như vậy được.”

Tiểu Bảo nghe xong cất điện thoại vào túi nhất quyết ôm chân cô, cậu nhóc không muốn để cô rời đi. Tiêu Dao càng nghĩ càng thấy sợ, cô nói tiếp: “Con thật sự nhầm người rồi, buông cô ra đi.”

Lam Thiên Hạo ở bên cạnh nhìn thấy một bên mặt bị cào của cô, hắn vô thức nắm chặt cánh tay sau đó đưa tay lên vuốt mái tóc sang một bên nói: “Ai làm?”

Từ Lộ Lộ trợn tròn mắt đầy khó tin, Lam Thiên Hạo vừa chạm tay vào người của Tiêu Dao? Hai người họ có quan hệ không đơn giản.



Tiêu Dao khó hiểu nhíu mày, hắn hỏi ai làm cái gì chứ? Sao cô không hiểu gì hết vậy. Không thấy cô trả lời hắn hỏi lại: “Ai khiến mặt em bị thương?”

Tiểu Bảo ở bên cạnh ngẩng mặt lên nhìn hai người, trên gương mặt nở nụ cười vui vẻ đứng sang một bên. Tiêu Dao thấy cậu nhóc buông mình ra muốn bỏ đi nhưng bị Lam Thiên Hạo cản lại. “Em chưa trả lời câu hỏi của tôi mà muốn rời đi?”

Tiêu Dao hất mạnh bàn tay của hắn ra nói: “Anh lấy tư cách gì mà hỏi tôi? Buông ra.”

“Tôi chỉ muốn biết tại sao má em bị thương.” Lam Thiên Hạo nói.

“Tôi thì lại không muốn nói cho anh nghe, buông tay ra để tôi còn về.” Tiêu Dao nói.

“Nếu tôi cứ muốn em ở lại để nói cho tôi nghe thì sao?”

Tiêu Dao hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của Lam Thiên Hạo nói: “Là Triệu Hiểu Hiểu làm, anh có vì tôi mà đánh cô ta không?”

Lam Thiên Hạo nhìn trả lại ánh mắt của cô, hắn đưa tay kéo mấy sợi tóc của cô ra sau. “Em đau không?”

Tiêu Dao cảm nhận được giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng và êm ả, cô nghe đến quên mất mọi xung quanh. Bỗng nhiên cô đẩy tay hắn ra, vừa rồi cô làm cái gì vậy chứ? Sao lại đứng yên để hắn chạm vào người mình? Cô phải lạnh lùng đẩy hắn ra mới đúng.

“Tôi còn có chuyện phải đi trước.” Tiêu Dao nói xong liền chạy nhanh về trước.

Lam Thiên Hạo đưa tay ra kéo Tiêu Dao lại nhưng không kịp, hắn đứng nhìn bàn tay của mình sau đó nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cô. Sau này hắn còn cơ hội, không nên vội vàng, vội vàng chỉ khiến cho con mồi sợ hãi.

Hắn quay lại nhìn con trai của mình, gương mặt của cậu nhóc đang không vui nhìn hắn. Lam Thiên Hạo cười nói: “Sao vậy? Con bày ra gương mặt như vậy làm gì? Ba cũng không kéo cô ấy lại được.”

Tiểu Bảo không vui cúi đầu viết gì đó lên điện thoại và đưa cho Lam Thiên Hạo, cậu nhóc viết: “Đồ thua cuộc.”

Lam Thiên Hạo nhìn điện thoại gương mặt không vui, hắn cúi nói: “Cô ấy rất cứng đầu, ba không làm gì được thì con làm đi. Đi tìm mẹ của con về đi.”

Tiểu Bảo cất điện thoại vào túi sau đó quay người bước đi trước. Lam Thiên Hạo nhìn bóng lưng của con trai, nhìn xuống bàn tay vừa chạm vào Tiêu Dao bất giác mỉm cười. Hắn chạm vào người cô rồi, từ giờ trở đi cô sẽ không thể thoát khỏi hắn.

Từ Lộ Lộ đứng đó giống như một người mất hồn, vừa rồi những hình ảnh trước mặt khiến cô ấy sợ hãi. Rất lâu sau cô ấy mới hoàn hồn, trên gương mặt cũng tỏ ra vô cùng bất ngờ. Tiêu Dao và Lam Thiên Hạo thật sự có quan hệ, cô còn là mẹ của cậu nhóc đó. Hôm Tiểu Hiên kết hôn cô nói những câu kia cô ấy khó chịu là có lý do.



Hạo Tam phía đối diện thấy được ánh mắt bất ngờ của cô ấy, anh đi tới nói: “Chuyện lần này nhìn thấy cô không được tiết lộ ra ngoài, cũng không được để ai biết. Nếu cô dám để lộ Lam Tổng sẽ không để yên cho cô. Người thông minh nên hiểu phải làm thế nào đúng không?”

Từ Lộ Lộ gật đầu như gà mổ thóc, cô ấy nói: “Tôi biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không nói bất cứ gì.”

Hạo Tam lùi người gật đầu: “Tốt nhất là đúng như cô nói.” Nói xong anh quay người rời đi.

Từ Lộ Lộ đặt tay lên ngực mình, mãi hôm nay cô mới biết người của Lam Thiên Hạo rất giống tính cách của hắn. Chỉ cần một vài câu nói có thể khiến cô ta sợ hãi tay chân run hết lên. Cô ấy quay người rời đi trước, dù sao ở đây cũng không cần.

Lam Thiên Hạo đưa Tiểu Bảo về nhà nhưng cậu nhóc không chịu, cậu nhóc rất quyết muốn gặp cô, không gặp sẽ không ngủ. Vú Dung không hiểu đi tới vỗ về: “Con sao vậy? Lúc ra ngoài còn vui vẻ lúc về mặt sao lại không vui vậy?”

Tiểu Bảo lấy điện thoại ra viết sau đó đưa cho vú Dung: “Con gặp mẹ rồi, nhưng ba không cho con gặp.”

Vú Dung trợn tròn mắt đầy khó tin, bà quay qua nhìn Lam Thiên Hạo, chỉ thấy hắn gật đầu. Vú Dung quay lại nói với Tiểu Bảo: “Nếu đã gặp được mẹ sau này vẫn còn cơ hội.”

Tiểu Bảo không vui quay người chạy lên phòng. Lam Thiên Hạo nheo mày không vui, cái tính này sao lại giống mẹ nó thế không biết, hở một chút là tức giận và dỗi.

“Kệ nó đi vú, hở một chút là giận dỗi, càng dỗ càng thêm hư.” Lam Thiên Hạo quay người nói với vú Dung.

“Nhưng thằng bé rất giận đấy. Hai đứa gặp Tiểu Dao ở đâu vậy?”

“Ở siêu thị. Thằng bé đã gọi cô ấy là mẹ, cũng là lần đầu tiên con thấy thằng bé nói chuyện. Con nghĩ cô ấy có thể giúp bệnh của thằng bé khỏi hẳn.” Lam Thiên Hạo nói.

Vú Dung nhìn hắn, bà thấy được hắn rất vui khi nhắc tới tên của cô. Bà nói: “Nếu con bé trở về rồi hai đứa hãy trở về bên nhau và cho Tiểu Vũ một gia đình thật sự đi. Đây cũng là điều ước mà bà nội con mong muốn. Chuyện năm năm trước hoàn toàn không liên quan tới con bé.”

“Con hiểu thưa vú, con sẽ tới xin lỗi và đưa cô ấy về dù có khó như thế nào. Năm đó để cô ấy đi là điều khiến con hối hận nhất, giờ đây con hiểu hơn và sẽ trân trọng cô ấy. Con sẽ không để cô ấy rời xa con nữa, không bao giờ.” Lam Thiên Hạo chắc chắn nói.

Vú Dung gật đầu nói: “Thế là tốt, vú chỉ muốn con hạnh phúc. Năm năm qua con đã rất vất vả, giờ đây Tiểu Dao về rồi vú mong con bé sẽ hiểu và tha lỗi cho con. Dù sao ở giữa hai đứa cũng có Thiên Vũ, con bé sẽ mềm lòng hơn.”

Lam Thiên Hạo gật đầu không nói gì. Hắn cũng chỉ mong như vậy mà thôi, hắn muốn cô sẽ ở mãi bên cạnh hắn không rời. Dù cô có hận hắn đến mức nào hắn cũng phải mang cô trở về bên mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.