Diệp Hòa đi vào nhặt lên bùa bình an,đang muốn đứng dậy lại nghe phía sau phật tượng mơ hồ truyền đến thanh âm nói chuyện cùng nhau,cẩn thận nghe chính là Hạ Niên Đức cùng Bát gia.
Hạ Niên Đức không cùng nàng trở về phủ nguyên lai do bát gia có việc cần.Diệp Hòa không muốn quấy rầy bọn họ,lặng lẽ nhặt lên bùa bình an chuẩn bị rời đi,nhưng bên trong lại truyền đến lời nói làm nàng ngừng lại động tác xoay người.
“Bát gia,ngài hôm nay cố ý muốn gặp nàng chỉ vì muốn cùng ăn cơm nói chuyện phiếm?”
Mặc dù cách một cửa gỗ,Diệp Hòa vẫn có thể nghe ra đây là giọng của Hạ Niên Đức,hơn nữa”nàng” hiển nhiên chỉ mình.Thái độ Hạ Niên Đức đối với Bát gia từ trước đến giờ đều tôn kính,tại sao lúc này lời nói lại mang theo trách cứ cùng tức giận? Hôm nay bát gia cùng nàng ăn cơm nói chuyện phiếm có gì không ổn? Hay nói hôm nay không nên chỉ cùng nàng ăn cơm nói chuyện phiếm?
Thấy bọn họ nói chuyện nhắc tới mình,trong lòng Diệp Hòa mang theo nghi ngờ,do dự một hồi cuối cùng không lập tức rời đi,lẳng lặng đứng tại chỗ.
“Nếu ngài đã nghe được thì không cần hỏi nữa?” Giọng Bát gia ôn thuần,ngữ điệu bình tĩnh mang theo vài phần không để ý.
“Haizzzz......” Hạ Niên Đức thở dài một hơi,dừng một chút mới hỏi: “Ngài vì sao không nói với nàng,hoàng thượng có ý muốn giết ngài?”
Bỗng nhiên Diệp Hòa giật mình kinh ngạc,trong đầu ầm ầm vang lên tiếng sấm,chưa kịp suy nghĩ lại nghe Bát gia thản nhiên nói: “Việc đã đến nước này nói cho nàng biết thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-thinh-sung/1635948/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.