Hùng bay tới chỗ hồ nước thì đáp xuống đất rồi khụy xuống vì mệt mỏi sau đó giải trừ Thiên Hóa. Ngư Lục Lạp thấy Hùng thì từ phía hòn đá gần đó chạy ra đỡ lấy hắn lo lắng hỏi : "Ngươi không sao chứ? Máu chảy đây này." Hùng gượng cười : " Ta không sao! Nàng chuẩn bị xong cả rồi chứ?" Lục Lạp gật đầu, sau đó kéo Hùng xuống hồ. Con rồng khổng lồ lao đến, thấy mặt nước có động thì khoái trá cười lớn : " Tưởng rằng cất Long Châu trong nước là ta không biết sao? Quá ngây thơ rồi." Dứt câu, con rồng cuộn mình rồi lao xuống hồ làm mặt nước gợn sóng dữ dội. Trong làn nước âm u, tầm nhìn bị giảm mạnh cho dù là Long Tộc. Bấy giờ con rồng mới nhận ra mình bị lừa, vội cuộn mình định lao lên thì ngay lập tức bị bốn sợi dây to khỏe lao lên từ đáy hồ trói chặt tứ chi và cơ thể. Khi Long Hóa thì có thể thở dưới nước, con rồng kia không nao núng cố vùng ra khỏi những sợi dây nhưng hoàn toàn bất lực. Đó là vì nước hồ này khắc với nước hồ bình thường. Ngay khi vào bí cảnh, Hùng đã rất ngạc nhiên vì địa hình nơi này. Một bên là rừng hoa bạt ngàn, một bên là vực sâu thăm thẳm một bên là khu rừng chết. Xa xa là hồ nước kì lạ, kì lạ ở chỗ hồ nước này có xanh ngọc bích. Thông tin từ Tiểu Bảo cho Hùng biết rằng, hồ nước này tồn tại từ thời hỗn mang cách đây cả chục ngàn năm. Là nơi lui tới của rất nhiều tộc loài cổ đại, trong đó có Kình Hòa. Kình Hòa là một loài cá lớn giống cá chép nhưng có tới ba sừng nhọn trên đầu. Là hung thần của sông suối ao hồ lớn. Cơ thể loài cá này tiết ra một loại dịch rất đặc biệt, nó làm màu nước chuyển sang màu xanh ngọc bích lung linh nhưng không hề gây lại đến bất kì sinh vật nào sống trong đó. Mà chỉ ngăn không cho những kẻ hóa hình sử dụng linh lực ở dưới hồ nhằm bảo vệ nơi sinh sống. Còn những sợi dây đang trói chặt cơ thể của con rồng chính là một phần nhỏ dịch của Kình Hòa tiết ra lâu ngày hóa linh trí. Trở thành một sinh vật hoàn toàn khác tên là Bích Thủy Cầm Nhu. Sinh vật này có hình dạng như một cụm rong biển nhưng to lớn hơn nhiều, là động vật dạng cộng sinh. Lục Lạp hiểu ý Hùng nói đến hồ là để đánh động Bích Thủy Cầm Nhu. Biết rằng sinh vật này rất nguy hiểm nhưng Hùng vẫn bảo nàng đến đây. Nên Lục Lạp đoán là Hùng bằng cách nào đó liên lạc và giao kèo với Bích Thủy Cầm Nhu. Và quả thật như vậy, khi Lục Lạp lặn xuống hồ, những sợi dây khi lao ra nhưng không trói Lục Lạp mà chỉ khẽ chạm nhẹ vào cơ thể nàng rồi thu dây. Ngay lúc này, Con rồng đang bị khống chế cứng và dãy dụa trong vô vọng vì không dùng được linh lực thì thầm trách mình ngu không để ý màu của nước. Hùng đang nín thở lặn ở dưới nước cánh đó không xa, hắn thấy con rồng bị khống chế thì lòng nhẹ nhõm. Nhưng rồi phát hiện không thấy Lục Lạp đâu thì liền bơi đi tìm. Chợt trong làn nước một bóng hình xinh đẹp lao nhanh về phía con rồng với ngọn thương dài trong tay.
Là Ngư Lục Lạp với cơ thể từ bụng trở lên là cực kì tuyệt mỹ với bộ ngực tròn được bao phủ bởi vảy cá. Cái rốn nhỏ xinh xinh quyến rũ phi thường, còn đôi chân đã thay thế bằng đuôi cá với chân chèo màu hồng cánh sen. Vảy trên đuôi xếp đều tăm tắp với màu hồng chủ đạo pha chút trắng thuần khuyết. Hùng rớt hàm, tý thì quên luôn là mình đang nín thở dưới nước. Bởi trong hình dạng hiện tại, Ngư Lục Lạp đẹp đến hoàn mỹ bởi Ngư Tộc là một trong những tộc loài xinh đẹp nhất thế gian. Hùng biết nàng là Ngư Tộc nhưng chưa từng thấy Ngư Thể của nàng. Và bây giờ hắn đã tận mắt chứng kiến, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy. Thấy Ngư Lục Lạp lao tới với tốc độ cực nhanh, con rồng thoáng ngạc nhiên : " Đù! Không ngờ Ngư Tộc vẫn còn trên đời cơ đấy?" Sau đó nó há miệng táp tới ngay khi Lục Lạp dùng thương đâm vào đầu nó rồi lui ra tránh cú táp trời giáng. Hùng nghe loáng thoáng nhưng không hiểu gì, thấy Ngư Lục Lạp đang gặp khó khăn thì lao tới hỗ trợ. Thấy Hùng tới, Lục Lạp can ngăn : " Ngươi mau tránh đi! Ở dưới nước tốc độ bị giảm rất nhiều. Hùng thêm lần nữa bàng hoàng, bởi hắn thấy Ngư Lục lạp hai bên cơ thể có tổng cộng 6 mang cá giúp thở dưới nước. Trông hơi kì lạ nhưng lại khiến nàng vô cùng xinh đẹp. Rồi cả lớp vảy trên ngực nàng, nó giống như là tự mọc ra chứ không phải áo. Điều đó khiến máu mũi hắn cứ thế tuôn ra rồi chảy ngược lên trên. Thấy Hùng cứ nhìn nàng không chớp mắt, Lục Lạp che đi nét ửng hồng trên mặt rồi nói: " Đây là hình dạng thật của ta! Có phải rất đáng sợ không?" Hùng lắc đầu sau đó đưa ngón cái lên ra hiệu nàng rất tuyệt. Sau đó lại lắc đầu rồi dùng cả hai tay ra hiệu như vậy khiến Lục Lạp khẽ mỉm cười. Mái tóc bồng bềnh trong làn nước, khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt to long lanh ngây thơ , cái đuôi khẽ động giúp cơ thể tiến về phía Hùng, trông cực kì quyến rũ. Hai người dường như không hề để ý đến xung quanh. Con rồng thấy bọn này diễn phim tình cảm trước mặt thì nghiến răng gầm lên : " Bà mẹ nhà chúng mày! Tao thì ế sml ra còn bắt xem mấy cảnh này thì chịu sao nổi? Tao nguyền rủa bọn có người yêu." Hùng nghe vậy, quay sang nhìn với đôi mắt nhăn nhở khiến con rồng tức điên mà không thể làm gì. Ngư Lục Lạp lắc đầu thở dài bởi tính cách trẻ con của Hùng, nàng quay lưng về phía hắn rồi lao tới chỗ con rồng vừa nói với Hùng : " Mau liên lạc với Bích Thủy Cầm Nhu gia tăng khống chế." Hùng gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng vận công. Trong thoáng chốc hắn đã ở trong linh hồn đen tối của mình, đây là nơi mà lần đầu tiên hắn được Linh đưa vào với mục đích cho đỡ chán. Bây giờ không có Linh ở đây, hắn đang đứng đối diện một ngọn tháp hư ảo, đó chính là Thông Thiên Thần Tháp. Hắn chỉ vừa mới phát hiện ra nó tồn tại trong linh hồn mình cách đây vài ngày và thỉnh thoảng lại tìm hiểu về nó. Sau vài lần tập luyện thì giờ hắn có thể miễn cưỡng khiến nó hoạt động. Tiến đến cầm lấy Tháp Thông Thiên, đặt nó lên lòng bàn tay rồi dị tượng xuất hiện. Ngọn tháp lóe sáng và một bóng hình hư ảo hiện ra. Chính là Thông Thiên Chủ, tháp chủ đời trước và cũng là người trao chức tháp chủ lại cho Hùng. Sau khi xuất hiện, Thông Thiên Chủ khoan thai thở một hơi rồi hỏi : " Phá hoại giấc ngủ của ta! Có việc gì" Hùng đáp : " Ngài giúp ta liên lạc với Bích Thủy Cầm Nhu đi. Nói với nó rằng dùng sức nhiều hơn nữa để khống chế địch." "Hừ! Nốt lần này thôi đó. Còn sau này ngươi phải tự làm." Thông Thiên Chủ hừ một cái rồi nói, sau đó tan biến trong ngọn tháp. Hùng tỉnh lại sau cuộc nói chuyện, hắn mở mắt thì thấy bốn sợi dây khác từ đáy hồ lao lên trói chặt thêm con rồng khiến nó giờ đây muốn vùng vẫy cũng khó. Một sợi dây trói chặt miệng khiến con rồng không thể chửi bới hay nói bất kì lời nào khác ngoài việc chờ chết. Ngay trong khoảnh khác con rồng bị chói chặt, Ngư Lục Lạp dang rộng hai tay khiến ba ngọn giáo lượn lờ xung quanh rồi xếp thành hình tam giác đều, mũi ngọn giáo này liên kết với đuôi ngọn giáo kia bằng một tia bạch lôi ngắn. Ánh mắt căm thù nhìn con rồng, Ngư Lục Lạp khắp người tỏa ra sức mạnh khủng khiếp rồi dồn vào vị trí trung tâm của ba ngọn giáo. Ngay lập tức một tia bạch lôi khổng lồ bắn ra lao vút về phía con rồng. "Hãy nhận lấy sự trừng phạt của thiên lôi!" Nàng lạnh lùng nói, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn làm mặt nước hồ dao động dữ dội rồi bắn tung tóe lên không trung. Tia bạch lôi khổng lồ phá hủy thân xác con rồng, đưa nó trở về với cát bụi mà không kịp chăn chối điều gì. Hùng muốn lòi cả mắt khi chứng kiến sức mạnh kinh khủng của Lục Lạp khi ở dưới nước, quả thật là quá bá đạo và vượt xa hắn. Sau khi con rồng bị đánh bại, Ngư Lục Lạp thu hồi ba ngọn giáo rồi tiến đến nắm tay Hùng kéo lên hắn ra khỏi nước, nhưng không quên quay lại nói : " Cảm ơn ngươi nha Bích Thủy Cầm Nhu! Sau này sẽ báo đáp." sau đó hai người rời khỏi nước. Dưới đáy hồ một âm thanh trầm như tiếng gầm trong họng phát ra đều đều rồi tắt lịm. Hồ nước trở lại vẻ yên bình vốn có của nó. Sau khi rời khỏi nước, Lục Lạp chưa vội giải trừ Ngư Hóa. Nàng nhìn Hùng với ánh mắt long lanh và ngập ngừng hỏi lại câu vừa nãy ở dưới hồ nàng đã hỏi : " Đây là hình dạng thật của ta. Có phải rất đáng sợ đúng không?" "Đâu có...nàng rất đẹp!" Hùng ngây người đáp. "Ngươi không cần phải nói dối để làm ta vui. Từ trước đến giờ Ngư Tộc bọn ta luôn bị xa lánh bởi hình dạng nửa người nửa cá không giống ai." Ngư Lục Lạp buồn bã nói. Hùng thấy vậy bèn tiến sát đến nắm tay nàng rồi nói : " Chắc lũ người đó bị mù hết rồi. Ta thật sự thấy nàng trong hình dạng này rất đẹp, ta có sao nói vậy à." Đuôi cá khẽ vẫy làm nước văng tung tóe, Lục Lạp ôm lấy Hùng một cái thật chặt rồi đáp : " Được rồi. Ta tin ngươi...mau bế ta lên. Ta cần một nơi kín đáo để mặc y phục phục." Hùng mỉm cười, sau đó một tay vào lưng một tay vào đuôi cá lấp lánh nhấc bổng nàng lên rồi đi về phía khu rừng gần đó. Tay Lục Lạp ôm lấy cổ hắn như sợ ngã, đầu nàng tựa vào bờ ngựa hắn và cảm nhận sự bình yên. Sau khi giải trừ Ngư Hóa và thay bộ y phục khác, Lục Lạp bước tới sau lưng Hùng rồi vỗ vai gọi hắn quay lại. "Bây giờ chúng ta làm gì đây? Còn tới hai ngày nữa cổng bí cảnh mới mở." Nàng hỏi. Hùng cười dâm dê : " Hay là chúng ta....." vừa nói ánh mắt hắn vừa chăm chăm nhìn vào bộ ngực no tròn của nàng. "Á...dâm tặc!" Lục Lạp tát nhẹ một cái vào mặt Hùng rồi bỏ chạy. Hùng cười khoái trá rồi đuổi theo : "Đừng để ta bắt được nàng." Chạy được một đoạn, cả hai buỗng khựng lại vì mặt đất dưới chân đang rung chuyển. Hùng kéo Lục Lạp lại sát và lo lắng nói : " Cẩn thận!" Từ dưới đất, một con sâu khổng lồ nhìn như cái giữa quần của Hùng chồi lên rồi gầm gừ. Con sâu này to bằng cả đoàn tàu trên Bình Nguyên Vô Tận. "Mau chạy!" Hùng gấp gáp nói, sau đó cả hai cùng nhanh chân rời xa khỏi con sâu. Con sâu không hề bận tâm đến Hùng và Lục Lạp, nó há cái miệng đầy răng ra rồi bắt đầu ăn từng tảng đất to như cái ô tô. "Chúng định làm gì vậy?" Lục Lạp nhìn hành động khó hiểu của con sâu thì quay lại hỏi Hùng. "Ta đoán nó đang rất đói sau giấc ngủ dài." Hùng đáp. Phía rừng hoa hướng dương, Trường Sinh và cô gái lạ kia vẫn đang cân tài cân sức. Bỗng mặt đất dưới chân rung chuyển rồi một con vật to lớn giống như rết xuất hiện. Cả hai đều nhanh chân né khỏi con rết khổng lồ, cô gái kia nhìn sang Trường Sinh và nói : " Ngươi đã chọc tức hoa nắp ấm! Giờ xem hậu quả của nó đi." Thấy Trường Sinh khó hiểu, Cô gái nói như giải thích : " hoa nắp ấm là Vương của nơi này. Ngươi truy sát nó thì tất cả những sinh vật ở đây sẽ truy sát lại ngươi." Vừa dứt câu, cô gái hốt hoảng nhảy sang bên tránh một đòn của con rết lao tới rồi thầm khó hiểu :" Sao nó lại tấn công mình?" Trường Sinh thấy vậy liền nói : " Hình như nó cũng ghét ngươi!" "Là ngươi làm liên lụy ta!" Cô gái mắng, sau đó phóng một luồng khí về phía Trường Sinh và lao tới. Tên này nhanh chân né đòn rồi cất cây đàn trên lưng, co chân bỏ chạy quay lại nói : " Không chơi với ngươi nữa!" "Đừng hòng chạy!" Cô gái quát lên rồi đuổi theo, con rết khổng lồ cũng điên cuồng đuổi theo. Để lại khu rừng hoa hướng dương bị tán phá gần như không còn lại gì. Hùng và Lục Lạp chạy đến giữa một khu đồng cỏ xơ xác thì khựng lại bởi trước mặt là một thứ gì đó màu đen đang di chuyển rất nhanh. Càng tới gần, thứ đen kia dần lộ nguyên hình với tứ chi và cơ thể như người nhưng mặt nhìn khá kì dị với một đôi mắt to đùng trợn lên dận giữ. Hùng ngay lập tức đổi hướng, quay sang hỏi Lục Lạp : " Hôm nay ngày gì đen thế nhỉ?" Tiểu Bảo chợt lên tiếng cảnh báo : " Phía trước có địch. Tổng cộc có hơn trăm con." "Đệt!" Hùng cay đắng chửi thầm, sau đó vội cùng Lục Lạp đổi hướng chạy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]