Không gian tĩnh lặng bao trùm, một nam một nữ nằm sát cạnh nhau thủ thỉ tâm sự. Tuy chẳng ai ngỏ lời với đối phương nhưng cả hai đều nhận ra tình cảm trong ánh mắt đối phương. Một lát sau, Hùng đỡ Lục Lạp ngồi dậy rồi lau nước mắt cho nàng. Sau đó lấy ra một viên đan nhét vào miệng nhỏ của nàng. "Uống vào sẽ giúp nàng thấy dễ chịu hơn đó." Hùng nói, sau đó nắm tay Lục Lạp dẫn nàng theo lối mòn đi thẳng tới một bệ đá cổ. Hắn truyền linh lực hệ hỏa vào chân rồi dẫm mạnh xuống làm bệ đá rung chuyển rồi từ từ hạ xuống. Ngư Lục Lạp bất giác nắm chặt tay Hùng, cơ thể nàng dựa vào hắn như sợ ngã. Còn hắn thì mỉm cười rạng rỡ khi được người đẹp dựa dẫm. Sau khi hạ xuống một độ thấp nhất định, một căn phòng lung linh huyền ảo hiện ra khiến cả hai kinh ngạc. Vẫn đôi tay nắm lấy không tách rời, Ngư Lục Lạp bẽn lẽn theo sau Hùng mặc dù tên nhóc này chỉ cao tới tai nàng. Không biết Hùng đã dỗ ngon dỗ ngọt kiểu gì mà giờ nàng cứ dính lấy hắn không tách rời. Thực ra Hùng cũng không biết, chỉ biết là trong khi tâm sự với nàng hắn vô tình nói ra tên cha hắn là Ngô Thiên Hào. Và kể từ lúc đó thái độ của Lục Lạp thay đổi hẳn, nhỏ nhẹ và dễ thương hẳn lên. Một cô gái hung hăng mạnh mẽ, vậy mà bị dính thính của hắn giờ ngoan ngoãn như mèo con. Hùng không quá bận tâm về điều đó, dẫn nàng đi xung quanh thăm quan khắp căn phòng lộng lẫy như cung điện hoàng gia. Trên mỗi bức tường lại khắp hình một linh vật tối cao. Tổng cộng có năm bước tường tương ứng với năm hình bao gồm Phượng Hoàng, Thanh Tước, Đại Bàng, Chu Điểu và Dạ Huyền Ô. Theo thông tin mà Tiểu Bảo cung cấp Hùng biết được : " Phượng Hoàng là loài chim mạnh mẽ nhất, vị vua của bầu trời. Thanh Tước là loài chim giống như sếu nhưng thanh tao hơn. Đại Bàng với cơ thể vạm vỡ, hung thần của bầu trời. Chu Điểu nóng bỏng tuyệt đẹp với cơ thể hoàn hảo. (Hồng Tước tỷ tỷ của hắn chính là Chu Điểu trong truyền thuyết, thằng này hời vờ lờ.) Cuối cùng là Dạ Huyền Ô, nghe tên đã thấy đen rồi. Chính là một loài ác điểu khổng lồ với sức mạnh to lớn cùng bản tính gian ác." "Năm loài chim thống trị trên cao, sao lại được phác họa ở đây?" Ngư Lục Lạp tò mò hỏi Hùng. Hùng trả vờ suy nghĩ rồi đáp : " Hình như đây là cung điện của một hoàng đế khi xưa đã tôn sùng những loài chim này nên cho người khắc chúng lên thôi." Nàng gật đầu sau đó phát hiện một ngai vàng rồi reo lên : " Đúng là nơi ở của hoàng đế rồi! Nhìn kìa." "Suỵt!" Hùng bịt miệng Lục Lạp lại khiến nàng khó hiểu. Hùng nhẹ nói : " Đừng nói to quá. Kẻo kinh động đến những người đã ngủ yên." Sau đó cả hai đến chỗ một cái rương bằng vàng to lớn. Hùng đặt tay lên đó vẽ một ấn kí ngoằn nghèo khó hiểu rồi kích hoạt. Lập tức chiếc rương mở ra rồi một viên ngọc to như nắm tay bay lên lơ lửng rồi phát sáng. Đó là Long Châu mà Ngư Lục Lạp đang tìm, Hùng hí hửng nhìn vào trong chiếc rương nơi có một mảnh da thú cũ kĩ rồi thu vào nhẫn. Còn viên Long Châu kia, Hùng định cầm vào nó thì bị Lục Lạp ngăn lại : " Đừng đụng vào! Nó sẽ phá nát cánh tay chàng." Sau đó nàng lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa ra trước viên Long Châu. Một cánh tay máy vươn ra khi nắp hộp vừa mở, cánh tay máy đó cầm vào viên Long Châu rồi thu vào trong hộp. Sau đó chiếc hộp tự động khóa lại rồi còn xịt một chút khói ra khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Hùng ngạc nhiên : " Nó là bảo bối gì vậy?" Lục Lạp đáp : " Đây là Thánh Bảo trung cấp Lập Phương Vô tận. Nó có thể chứa một vật duy nhất."
'Ặc! Một vật duy nhất chẳng phải quá bình thường sao? Cũng xếp vào hàng thánh bảo." Hùng nghi hoặc. Lục Lạp đáp : " Chàng muốn cho gì vào đây cũng được. Nhưng chỉ duy nhất một thứ. Ví dụ như....Đông Dương Đại Lục." 'Cái gì? Nàng đùa ta đấy à?" Hùng trợn mắt không tin, sau đó hỏi Tiểu Bảo thì xác nhận đúng là như vậy. "Một bảo vật có thể chứa bất cứ thứ gì. Nhưng chỉ duy nhất một thứ?Hay là xin nàng cái đó để dùng thu gái nhỉ?" Hùng dâm dê nghĩ thầm. Sau khi xong việc, Hùng dắt nàng đến chỗ một mặt dây truyền được trưng bày trong lồng kính rồi hỏi : " Nàng biết đây là gì không?" Lục Lạp không chắc lắm đáp : " Hình như là dây truyền của hoàng hậu. Nghe nói người nào đeo nó sẽ trở thành hoàng hậu." Hùng ân cần đáp : " Nếu nàng muốn sau này ta sẽ tặng nàng một chiếc như vậy!" "Xấu xa! Ai làm hoàng hậu của chàng chứ?" Ngư Lục Lạp đánh Hùng một cãi nhẹ rồi chu môi nói, Hùng cười khì khì rồi dắt nàng rời khỏi cung điện này. Bỗng lối ra có người chặn đường, Hùng nhìn kĩ lại thì không phải người mà giống như một linh hồn hơn. Liền kéo Lục Lạp về phía sau rồi lên tiếng : " Kẻ nào ở đó! Ông ra mặt ông đây đập cho trận đó nha." Một tiếng nói vang vọng : " Haha...ta đúng là gia môn bất hạnh mà. Tiểu tử ngươi khá lắm." Hùng chưa hiểu chuyện gì, linh hồn kia bay đến gần rồi lượn qua sau đó ngồi lên chiếc ngai vàng nguy nga. Hùng nhíu mày : " Ngài là Ngô Quyền! Người nghĩ ra kế cắm cọc trên Bạch Đằng?" Ngô Quyền gật đầu : " Phải! Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết về lịch sử nhỉ?" Hùng nghi hoặc hỏi : " Ủa mà ngài đâu phải là vua? Sao lại ngồi lên ngai vàng?" Ngô Quyền đáp : " Ngồi chơi chơi không được à? Ở đây ai dám quản ta?" Sau đó Ngô Quyền xoa cằm nhìn Hùng rồi đánh giá : " Nhìn ngươi rất có tương lai! Đúng là hậu nhân của ta...haha." "Hậu nhân?" Ngư Lục Lạp ngạc nhiên, sau đó nhìn Hùng rồi nhìn Ngô Quyền. Hùng không đáp, bởi hắn đã được Tiểu Bảo cho biết trước. Ngô Quyền gật đầu rồi nói với Lục Lạp : " Nữ nhân kia còn không mau ra mắt tổ tiên. Cháu dâu bố láo thật." Lục Lạp đỏ mặt cúi đầu, Hùng thầm nghĩ trong đầu : " Ai ngờ ông Ngô Quyền này cũng có tính bựa bựa giống mình. Kiểu này chắc ngài ấy không đổ vỏ." Hùng lên tiếng : " Sao ngài lại ở đây? Chẳng phải đã hơn ngàn năm kể từ năm ngài chiến thắng vang dội trên Bạch Đằng Giang hay sao?" Ngô Quyền vuốt mặt đáp : " Sau trận đó! Ta đã chiến một trận với kẻ cầm đầu của đối phương. Do thực lực hai bên ngang hàng nên dẫn đến thiệt hại vô số. Sau đó ta bị trọng thương rồi qua đời, một nhóm người thân cận đã bí mật xây một lăng mộ hoành tráng này để chi ta an nghỉ. Quanh quẩn ở đây ngót nghét đã hơn ngàn năm." Điều này thì Hùng chưa biết, bởi lịch sử ở thế giới của hắn không giống hoàn toàn ở đây. Còn Lục Lạp thì ngạc nhiên, bởi ngay ở thế giới này cũng không có chút thông tin nào về lăng mộ của Ngô Quyền. Ngô Quyền rời khỏi ngai vàng, sau đó gọi Hùng : " Theo ta! Hậu nhân cuối cùng của họ Ngô." Sau đó Hùng bị một lực hút vô hình kéo đi rồi biến mất trong sự ngỡ ngàng của Lục Lạp. Ngô Quyền trấn an : " Hắn không chết đâu! Cháu dâu cứ ở đây đợi một lát." nói xong ngài cũng biến mất. Hùng bị đưa vào một không gian giống như trong linh hồn hắn nhưng không đen thui mà tràn ngập màu hồng. Ngô Quyền đứng ngay cạnh hắn nhưng không phải ông lão già nua ban nãy mà là một thiếu niên khoảng 18 tuổi tuấn tú phi phàm, nhìn có nét giống Hùng. "Tiểu Tử! Ngươi thông minh như vậy thì ắt hẳn phải biết vì sao ta đưa ngươi vào đây chứ?" Ngô Quyền hỏi. Hùng đáp : " Ngài đã theo dõi toàn bộ quá trình của ta nên ngài biết ta mang Thiên Vũ, Long Thể và Tâm Ma, đưa ta vào đây là để giúp ta khai thông những điều ta còn thiếu sót." Ngô Quyền gật gù : " Tốt! Đúng là hậu nhân của ta." Ngài nói tiếp : " Ngươi hội tụ đầy đủ sức mạnh của một kẻ thống trị. Nhưng lại không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình tới mức tối đa. Ngươi biết vì sao không?" Hùng lắc đầu, Ngô Quyền nói tiếp : " Vì Tâm Ma của ngươi luôn có một áp chế mạnh mẽ không thể phá giải. Tuy nhiên áp chế này sẽ yếu dần theo đà tăng trưởng sức mạnh của ngươi. Áp chế đó vừa có lợi vừa có hại." nói đến đây, Ngô Quyền bỗng gồng người rồi biến đổi theo cách mà Hùng biến đổi khiến hắn kinh ngạc thốt lên :" Ngài cũng có Tâm Ma? Chẳng lẽ ngài mới là Ma Vương Chuyển Thế?" Ngô Quyền không gật đầu cũng không lắc đầu, đôi mắt đen quỷ dị nhìn Hùng rồi tạo ra một quả cầu bóng tối trong lòng bàn tay. Quả cầu đó như hố đen vũ trụ, bắt đầu rút dần linh lực xung quanh vào khoảng đen vô tận đó. Hùng đứng đó không bị ảnh hưởng, bởi hắn biết Tâm Ma khiến hắn miễn dịch. Ngô Quyền thu hồi quả cầu, sau đó giải trừ Ma Hóa rồi nói : " Như ngươi nhìn thấy! Sức mạnh vừa rồi là từ Tâm Ma sinh ra và ngươi sẽ thực sự kiểm soát được nó khi ngươi đủ mạnh mẽ." "Thế thì quá bá đạo rồi!" Hùng nói thầm, Ngô Quyền như nghe thấy bèn nói thêm : " Ngươi đừng vội đắc ý! Sức mạnh này rất bá đạo nhưng ngươi phải đánh đổi." "Gì ạ?" Hùng tò mò. "Khi ngươi thi triển nó, sức mạnh xung quanh bao gồm tất cả đều sẽ bị hấp thụ. Khi đó sẽ có những năng lượng hỗn tạp mà nếu ngươi không đủ bản lĩnh để dung hòa nó vào cơ thể thì sẽ chết trong đau đớn." Nói đến đây, Ngô Quyền vạch áo ra để lộ cơ thể cường tráng với một bên khô đỏ như nham thạch còn một bên như băng vỡ vụn khiến Hùng kinh ngạc. "Trong trận chiến cuối cùng, ta đã sử dụng dị năng đó và chiến thắng. Nhưng kết quả là hấp thụ luôn hỏa linh lực của đối phương. Băng hỏa cắn nhau cuồng bạo, ta còn đang thương nặng nên đã qua đời." Sau đó ngài móc trong ngực mình ra một viên tròn tròn phát ra ánh sáng xanh cùng với làn khói lạnh lẽo rồi đưa cho Hùng : " Cháu trai đời thứ N của ta! Đây là Tâm Lãnh Hàn Băng. Đế vương của băng mà ta sở hữu khi xưa, giờ giao nó lại cho con." "Cho cháu?" Hùng ngạc nhiên nhưng vẫn đưa tay ra trịnh trọng nhận lấy viên tinh thạch long lanh sắc xanh. Ngô Quyền sau khi đưa cho Hùng, ngài hài lòng mỉm cười rồi bay lên cách mặt đất một khoảng rồi từ từ tan ra trước mắt Hùng. "Ngài đang làm gì vậy?" Hùng hỏi. Ngô Quyền đáp : " Tiêu tán! Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi." Ngài nói tiếp : " Con hãy nhớ! Chỉ khi làm chủ được Sát Địa Thiên Hỏa thì mới được dung nạp Tâm Lãnh Hàn Băng. Băng Hỏa đối nghịch nhưng nếu con đủ bản lĩnh khống chế được cả hai thì con sẽ trở thành kẻ mạnh nhất. Ta tin con làm được." "Con đâu có gì để ngài tin tưởng như vậy? Chẳng qua là một kẻ với dòng máu lai tạp mà thôi." Hùng nhìn Ngô Quyền buồn bã nói khi ngài ấy đang mờ dần. Ngô Quyền mỉm cười, nụ cười của ngài tỏa nắng : " Vì con là hậu nhân cuối cùng của một vị Chiến Thần." sau đó ngài tan biến vào hư vô. Một luồng ánh sáng bay vào trong linh hồn Hùng rồi kết tinh thành một viên ngọc trong suốt như pha lê. Cánh tay hóa đá của hắn cũng trở lại bình thường một cách kì lạ. Ngư Lục Lạp thấy Hùng xuất hiện thì chạy lại hỏi han : " Ngài ấy dẫn chàng đi đâu vậy? Cánh tay của chàng khỏi rồi!" Hùng không đáp, nhìn Lục Lạp một lúc lâu rồi nói : " Rời khỏi đây thôi! Nơi này sắp sập rồi." Sau đó hắn vận Thiên Hóa bế nàng trong tay rồi bay thẳng lối cũng ra ngoài. Long Minh Thư đang lần theo dấu vết của Hùng để lại, nàng đến nơi đặt ngai vàng mà Hùng đã gặp Ngô Quyền trước đó nhưng phát hiện hắn đã rời đi không lâu. Rồi mặt đất như rung chuyển như sắp sập, Minh Thư cũng nhanh chóng rời đi. Hùng đang lao vun vút qua những lối đi ngoằn nghèo, sau đó hắn bay theo lối khác của ngôi đền để dẫn thẳng ra ngoài. Bay ra ngoài, hít lấy bầu không khí trong lành rồi thở phào nhẹ nhõm. Chợt cả hai nhận ra không khí ở đây không hề trong lành, hắn đưa mắt xem xét giây lát rồi kết luận : " Đây là đáy sông Bạch Đằng!" Ngư Lục Lạp gật đầu bởi nàng nhìn thấy trên cao là những chiếc cọc gỗ khổng lồ ẩn hiện trong sương mù dày đặc. Nhiệm vụ đã hoàn thành, giờ chỉ còn chờ ba ngày sau để có thể ra ngoài. Hùng dẫn Lục Lạp đến một khu rừng hoa khiến nàng thích thú. Cả hai dần mất dấu trong những bụi hoa đầy màu sắc. Bên ngoài quảng trường, Nhóm người cấp Vương bắt đầu tiến vào. Trong bí cảnh, Hùng và Lục Lạp vì mải chui xuống dưới lăng mộ Ngô Quyền nên không biết ngay phía trên sảy ra một cuộc chiến dữ dội. Ai đó la lên khi chính tay hắn chém chết một sinh vật kinh dị : " Chúng ta mắc bẫy rồi! Mau rút lui." Kế theo đó là hàng loạt tiếng la thất thanh, tiếng kêu rào cùng với tiếng gầm gừ thảm thiết vang lên không ngừng. Trường Sinh thong thả bước đi trong rừng hoa đầy màu sắc và hương thơm, tên này vào bí cảnh từ đầu nhưng không phải vì mục đích tranh đoạt đồ quý gì cả. Hắn vào đây để hái hoa. Đi được thêm một đoạn, Trường Sinh bỗng phát hiện phía xa xa nơi bụi hoa cao bất thường có tiếng rên khe khẽ của nữ cùng tiếng da thịt chạm nhau kêu bạch bạch. Hắn thầm mắng : " Thật là đồi bại! Không biết kẻ nào dám đến nơi đẹp đẽ như này để gian díu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]