Chương trước
Chương sau
Một vài giờ sau khi mọi người tiến vào ngọn tháp khổng lồ. Trên Cát Bà Đảo, một mỹ nữ xinh đẹp đang đứng cạnh một thân cây nhỏ cao ngang eo nàng. Tuy nhỏ như cành lá đã xum xuê y hệt cây trưởng thành. Có điều là từ thân cây tỏa ra một loại khí gần như trong suốt mà không ai cảm nhận được trừ mỹ nữ đang đứng cạnh đó.
Đôi mắt đẹp nhìn về phía biển nước mênh mông, Tố Trinh trong lòng ngập tràn cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Nàng khẽ hấp háy môi hồng xinh tươi : " Thiên Hùng! Chàng hãy rèn luyện cho tốt. Thiếp chờ ngày chàng trở về."
.......................................................................
Thiên An đang ngồi giữa một khu vườn ngập tràn ánh nắng, xung quanh toàn là hoa thơm quả ngọt. Những con thú nhỏ xinh đáng yêu đang chơi đùa quanh nàng tự như một cô giáo xinh đẹp đang trông chừng đám trẻ con hiếu động.
Hồng Tước đậu trên một cành cây gần đó, cất tiếng hót líu lo không ngừng. Ở dưới đất nơi thảm cỏ xanh là Bạch Ngọc Thố đang chơi đùa cùng những con thú khác.
"Ngươi thấy thích chứ? Mỗi khi buồn thì ta lại vào đây để nhìn ngắm và chăm sóc chúng, điều đó khiến nỗi buồn nhanh chóng tan đi." Thiên An nói, khi thấy Hồng Tước xà xuống đậu trên vai nàng.
Hồng Tước nghiêng đầu tò mò, thấy vậy Thiên An nhẹ nhàng nói tiếp : " Ngươi định hỏi vì sao ta buồn đúng không? Là vì hắn."
Nói đến đây, một giọt nước mắt long lanh từ từ lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của nàng : " Ta buồn vì không thể ở cạnh hắn được lâu nữa. Nhưng ta cũng vui, vui cho hắn khi thấy hắn ngày càng mạnh mẽ hơn."
Hồng Tước cũng xìu mặt xuống, những con thú xung quanh vẫn mải chơi đùa mà không hay biết có thể đây là lần cuối cùng chúng được gặp vị công chúa xinh đẹp.
Cầm mặt dây truyền tinh xảo Hùng tặng trong tay, Thiên An bật khóc nức nở.
.......................................................................
Trường Sinh đang lang thang trong một đường hầm ẩm ướt. Sau khi đã vượt qua tầng bảy và lên tầng tám.
Bỗng từ phía sau xuất hiện tiếng vỗ tay tán thưởng, một người tiến đến nói : " Khá khen cho Trần Trường Sinh của Trúc Lâm Phong. Đơn thân độc mã leo đến tầng tám."
Trường Sinh vẻ mặt không mấy ngạc nhiên trả lời : " Hạng 22 Địa Sát Bảng quả thật cũng có chút bản lĩnh."
Lê Hoan Tình mắt giật giật vì tức giận nói : " Hạng 22 thì sao? Ngươi còn không có tư cách được xếp vào Địa Sát Bảng. Nói gì đến Thiên Cang Bảng."
"Thiên Cang Bảng? Khá hay ho nhưng ta không thích tranh đua với những kẻ tầm thường." Trường Sinh hừ nhẹ, sau đó lao tới tấn công Lê Hoan Tình.
Né đòn của Trường Sinh mà không chút khó khăn, Lê Hoan Tình dùng nắm đấm tung về phía bụng của Trường Sinh nhưng bị bàn tay hắn chụp được rồi cả hai lùi ra xa.
"Ta tưởng ngươi chỉ biết đàn ca sáo nhị. Ai ngờ khả năng cận chiến cũng tạm đó nhưng không phải đối thủ của ta." Lê Hoan Tình khiêu ngạo nói, thanh kiếm trên tay bắt đầu rung lên rồi nhảy lên chém một đường vào đầu Trường Sinh.
Keng!

Âm thanh thanh kiếm trên tay Lê Hoan Tình va chạm với một hư ảnh thanh kiếm khác cùng với một âm thanh như tiếng gảy đàn phát ra.
Trong chớp mắt, Trường Sinh đã lấy đàn ra khảy một nốt cao để tạo hư ảnh kiếm cản đòn tấn công của Lê Hoan Tình.
"Trò vặt!" Lê Hoan Tình tạo ra hàng trăm cây giáo bằng kim loại, dồn lực đẩy toàn bộ số giáo đó bắn về phía Trường Sinh nhằm biến hắn thành nhím.
Keng keng keng!
Lại thêm một sự bất ngờ, những ngọn giáo mang linh lực Đấu Linh bị cản lại bởi một bức tường vô hình chắn ngay trước mặt Trường Sinh. Lê Hoan Tình không tin vào mắt mình nói : " Kết giới? Sao có thể."
Với vị trí 22 của Địa Sát Bảng, Lê Hoan Tình đủ thông minh để hiểu rằng kết giới rất vững chắc và khó tạo. Nếu một tên Đấu úy có thể tạo ra kết giới thì đối thủ dưới cấp Đấu Linh không thể đả thương kẻ đó. Và nếu một Đấu Sư như Trường Sinh có thể tạo kết giới thì sức mạnh của Lê Hoan Tình không thể làm trầy xước bức tường kết giới đó chứ đừng nói tới việc đả thương kẻ bên trong.
Còn đang hoang mang trước Trường Sinh, chợt giữa căn phòng bỗng hiện ra một cổng dịch chuyển rồi một bóng người xuất hiện.
Thấy kẻ vừa xuất hiện, Lê Hoan Tình vui mừng nói : " Hay lắm! Có Quân Chùn công tử ở đây thì ta không phải lo lắng gì nữa rồi."
Kẻ vừa đến là Chương Quân Chùn, đưa mắt nhìn một hồi rồi đáp : " Sao ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi hạ tên này?"
Lê Hoan Tình cười nhẹ đáp : " Kẻ muốn xếp hạng vào Địa Sát Bảng không phải ít. Nếu ngươi muốn có một xuất trong bảng để rằn mặt thành chủ Hà Thành rằng ngươi hoàn toàn đủ khả năng cưới Chương Thiên An thì ta hoàn toàn đủ khả năng giúp ngươi."
Trần trừ giây lát, Quân Chùn gật đầu rồi phối hợp với Lê Hoan Tình tấn công Trường Sinh.
Tuy kết giới rất mạnh nhưng có nhược điểm tiêu hao linh lực khủng khiếp. Bị hai gã Đấu Linh tấn công mặc dù không bị trầy xước nhưng Trường Sinh đang mất dần sức lực.
Hắn nghiến răng, cây đàn tinh xảo trong tay bỗng lóe sáng. Một luồng sức mạnh khủng khiếp phát ra làm cả Lê Hoan Tình lẫn Quân Chùn đều lùi lại ngạc nhiên vô cùng : " Sức mạnh đó là gì? Chẳng lẽ là Thần Khí?"
......................................................................
Tại một ngọn núi lửa đã ngủ yên, sâu trong miệng núi lửa là một hang động.
Một bóng hình nữ nhân mềm mại dưới làn váy áo hồng mỏng manh. Khuôn mặt đẹp hoàn hảo của nàng khiến bất kì ai nhìn vào cũng sẽ đánh mất trái tim. Đôi lông mày thanh tú kẽ nhíu lại khi trước cửa hang xuất hiện một bóng người.
Nữ nhân áo hồng kia vẫn nằm trên chiếc ghế dài với tư thế gợi cảm chết người, nàng lạnh lùng nói : " Ngươi đến đây làm gì?"
Bóng người từ từ bước vào rồi cất giọng ngọt ngào : " Đến để báo với ngươi một tin!"
"Tin gì?" mỹ nữ áo hồng tỏ vẻ không quan tâm hỏi.
"Một tên nhóc mang Long Thể và Ma Vũ đang sở hữu Sát Địa Thiên Hỏa của ngươi." Giọng nữ trong trẻo ngọt ngào kia nói.
Thái độ mỹ nữ áo hồng vẫn không chút thay đổi : " Thì sao chứ! Ta sớm đã không quan tâm đến thế sự nhân gian rồi. Ngươi nói cũng vô ích thôi."
Giọng nữ kia cười thầm nói tiếp : " Điều ta muốn nói là về xuất thân của tên nhóc đó."
"Hắn là con trai của người mà ngươi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay đấy!"
"Ngươi nói gì?" Mỹ nữ áo hồng vội bật dậy hỏi lại, thái độ thay đổi như bánh đa nướng.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, nữ nhân áo hồng hỏi : " Vậy tên nhóc đó đang ở đâu? Hắn bao nhiêu tuổi?"
"Haha...xem thái độ của ngươi kìa? Mới vừa rồi còn không quan tâm cơ mà."
Trêu trọc mỹ nữ áo đỏ một hồi, nữ nhân kia tiến lại gần nàng để lộ ra cơ thể tuyệt trần ngọc ngà dưới lớp y phục vàng lả lướt vừa nói : " Hắn đang leo Thông Thiên Tháp! Mười bốn tuổi và rất tuấn tú nha."
Nữ nhân áo hồng nhíu mày suy tính gì đó rồi cất bước rời đi, để lại nữ nhân áo vàng với vẻ mặt vui vẻ : " Mị Diễm! Ta hy vong ngươi không làm tổn thương đến hắn."
Nữ nhân tên Mị Diễm đang bay trên trời, gió làm y phục mỏng manh của nàng tung bay với mái tóc đỏ rực. Bỗng nàng dừng lại ngay khi trước mặt xuất hiện một người đàn ông với mái tóc bạc trắng.
Tuyệt Vô Thần lịch sự hỏi :" không biết điều gì làm Hỏa Thần đích thân lộ mặt vậy?"
Mị Diễm đáp : " Hân hạnh được gặp ngài!" Nàng chào xong định rời đi thì Tuyệt Vô Thần chợt gọi lại : " Ngươi Muốn tìm con của Thiên Hào sao? Bây giờ chưa phải lúc đâu."
Một chút ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt tuyệt trần, Mị Diễm hỏi : " Sao Ngài biết cháu đi tìm hắn! Ngài đã gặp hắn sao?"
Vô Thần lắc đầu : " Chưa gặp! Ngươi tạm thời vẫn chưa được gặp. Sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của hắn."
"Vậy cháu phải chờ bao lâu?"
Vô Thần thấy nét đượm buồn trên mặt Mị Diễm, lão gãi đầu : " Ấy! Đừng trưng bộ mặt đó với ta. Ta không dám khẳng định nhưng sớm thôi, ngươi sẽ có thể tiếp xúc với hắn."
......................................................................
Tại tầng 6 của Thông Thiên Tháp, Hùng nhảy lên tránh né cú đánh như trời giáng của cô bé kia với hình dạng biến đổi không khác gì quỷ.
Hùng lầm bầm mắng : " Ăn cám rồi! Nghĩ bậy nghĩ bạ phát biểu lung tung rồi hại thân. Ngu vãi."
Nhe hàm răng sắc nhọn, Linh phun thứ chất lỏng màu đỏ từ miệng ra bắn thẳng về phía Hùng, tên này nhanh chóng bế Nghi Huyên tránh khỏi thứ nước kì dị kia. Ngay chỗ vừa bị thứ nước đó dính vào thì lập tức bị ăn mòn kiếm Hùng toát mồ hôi : " Dịch tiêu hóa! Đù mẹ toàn gặp thứ gì đâu không."
Tề Thiên cách đó không xa, cả cơ thể bị khối chất lỏng dính như keo không thể cử động, nhìn Hùng quát : " Thằng kia dùng hết sức đi!"
Ách! Sao mày biết?" Hùng ngạc nhiên, rồi đặt Nghi Huyên vẫn đang bất tỉnh xuống một góc khuất.
Linh lết tấm thân kinh dị tiến thẳng về phía Hùng, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ cùng móng vuốt sắc nhọn trên tay như chỉ một chiêu có thể đánh chết Hùng. Miệng phát ra tiếng kinh dị : " Ngươi nói dối! Ta không có tên."
Hùng sau khi đảm bảo an toàn cho Nghi Huyên, hắn bước tới gồng mình một cái đồng thời trên cổ tay và cổ chân xuất hiện những khối kim loại hình tròn màu đen thui rồi rơi xuống đất làm nơi tiếp xúc của khối kim loại với mặt sàn xuất hiện vết nứt nhỏ.
Những khối sắt mà Hùng đeo chính là thành chủ Đại Hoàng bắt hắn đeo. Những gông sắt này được luyện từ kim loại nặng nhất từng biết đến và chỉ một gông đeo trên tay Hùng đã nặng tới 500 cân. Sau khi tháo bỏ trói buộc, Hùng cảm nhận tay chân linh hoạt hơn rồi một lần nữa gồng mình khiến toàn thân tỏa ra làn khói đen ma mị.
Tề Thiên nhíu mày hỏi Sư phụ hắn : " Tên này thật sự là quái thai! Con không hiểu sao hắn lại mạnh như vậy?"
Lão khỉ già vuốt râu : " Vậy con tính chịu làm kẻ lép vế trước hắn sao?"
"Không đời nào! Con sẽ vượt qua hắn!" Tề Thiên giọng đầy quyết tâm nói, vẫn theo dõi cuộc chiến giữa Hùng và Linh.
Hùng nói một từ bằng giọng ngông cuồng : " PHẪN!"
Một câu nói, cả cơ thể Hùng biến đổi thành dạng như khi hắn kích hoạt Tâm Ma. Nhìn bộ dạng Hùng lúc này thì Tề Thiên không mấy ngạc nhiên, còn phía Linh thì như chết lặng. Vội vàng quỳ xuống rồi hóa thành hình dạng bé gái như lúc ban đầu.
Hùng đưa đôi mắt đen với con ngươi đỏ rực nhìn linh đang rơi vào sợ hãi thì đôi chút khó hiểu nhưng vẫn với vẻ mặt không cảm xúc nói : " Dám đe dọa bổn Vương! Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Linh tột cùng sợ hãi, dập đầu lia lịa xuống đất van xin : " Con có mắt như mù! Không nhìn ra người là Ma Vương chuyển thế. Xin ngài trừng phạt."
Phẫn là một khĩ năng giúp người sử dụng bành chướng linh hồn lớn gấp ba lần ban đầu, cùng với đó là uy áp tạo ra khiến người sử dụng rơi vào trạng thái Phẫn Nộ. Hiểu đơn giản là tăng vọt sức mạnh để đủ áp chế Tâm Ma trong người, giúp Hùng khống chế mà không cần nhờ Tiểu Bảo. Vượt xa bí kĩ Bạo của Tề Thiên.
"Ma Vương chuyển thế? Nghe mà sướng lỗ tai. " Hùng chả hiểu Linh đang nói con mẹ gì nhưng vẫn ra vẻ đúng như vậy và càng khiến Linh tin Hùng chính là Ma Vương chuyển thế.
Tuy Phẫn rất bá đạo nhưng không duy trì được lâu, Hùng nhanh chóng trở lại dạng bình thường rồi tiến đến chỗ Linh đang sợ hãi dập đầu.
"Ngừng lại đi! Ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu." Hùng nói bằng giọng ân cần.
Linh trong hình dạng bé gái ngừng quỳ lạy, bỗng bật khóc thút thít khiến Hùng bối rối dỗ dành : " Ấy đừng khóc! Ta sợ ngươi rồi."
Bỗng nhiên Hùng lại thấy cô bé này rất đáng yêu, khác xa với vẻ nguy hiểm lúc ban nãy. Sau khi dỗ dành một hồi cô bé mới chịu nín khóc và kể lể : " Con bị nhốt ở đây 2000 năm rồi! Cuối cùng người cũng xuất hiện."
Một dấu hỏi to đùng hiện ra trong đầu Hùng, Tiểu Bảo thì không thấy tín hiệu gì nên hắn liền thắc mắc với cô bé : " Ai nhốt ngươi ở đây? Xưng em được rồi xưng con thì ta tổn thọ mất."
"Dạ!" cô bé Linh ngoan ngoãn đáp khiến Hùng khó tin, ai ngờ rằng biến hình vớ vẩn một lúc lại khiến một đứa nguy hiểm trở thành cún con thế này.
Cô bé tiếp tục nói : " Em là người Ma Tộc, 2000 năm trước khi đi làm nhiệm vụ thì bị một người Thiên Tộc bắt giữ rồi nhốt trong này. Hắn nói để làm gì gì đó mà em không thể nhớ được, sau đó hắn còn nói chỉ có Ma Vương chuyển thế mới có thể cứu em ra ngoài. Kết quả là 2000 năm trôi qua mà không có vị nào xuất hiện cho đến khi ngài đến.
Hùng gật gù thông cảm, hắn không biết vô tình hay cố ý mà đưa tay xoa đầu cô bé khiến cô bé rùng mình một cái rồi cười như vớ được vàng.
Ủa! Ngươi cười cái gì?" Hùng khó hiểu hỏi.
Cô bé trả lời : " Em vui khi được Ma Vương tiếp xúc, ở Ma Tộc chỉ có người thân của ngài mới được nhận vinh dự đó thôi."
Ách! Ta bắt đầu khoái chức Ma Vương này rồi đấy." Hùng cười thầm, sau đó đỡ cô bé đứng dậy rồi đến chỗ góc phòng bế Nghi Huyên trên tay, sau đó nói Linh thả Tề Thiên.
Như hiểu chuyện gì xắp xảy ra, Cô bé mang cái tên Linh mà Hùng đặt bừa cất tiếng : " Xin lỗi vì đã trêu trọc cô gái kia và thiếu niên kia, và cả ngài nữa Ma Vương. Nhiệm vụ của em coi như đã xong."
Ừa! Vậy đi cùng bọn ta đi." Hùng đề nghị, chỉ là câu nói bông đùa mà tên háo sắc này vô tình thốt ra nhưng đối với cô bé Linh là cả một bầu trời ấm áp, cô bé khẽ lắc đầu đáp : " Nếu mọi người muốn đi tiếp thì hãy giết em! Đó là chìa khó mở cổng dịch chuyển."
"Không đời nào!"
"Sao lại không?"
"Vì ta biết một cách khác." Hùng đảo mắt một hồi rồi tiến đến bệ đá giữa trung tâm căn phòng rồi thi triển một pháp trận lợi hại.
Cô bé Linh nhìn Hùng bằng ánh mắt tôn thờ, trong khoảnh khắc một mảng da khô khốc nhợt nhạt trên mặt bé bỗng bong ra để lộ làn da trắng hồng như ngọc.
Qua Tiểu Bảo cung cấp, Hùng đã biết một bí mật mà không một kẻ nào từ trước đến nay biết về Thông Thiên Tháp.
"Kim Mật!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.