Vũ ca ca nói đúng, Thọ Quang đúng là một vùng đất không có người quản lý.Ta mang theo Điển Vi và Quản Hợi tới huyện phủ, cũng giống Vũ ca ca, tìm cả buổi mới ra lão thư lại. Ông ta xem xong thư bổ nhiệm của Khổng Dung (cũng để cho có, không có cũng không sao. Loạn thế này thật sự làloạn),cúi đầu khom lưng tiếp chúng ta vào phủ. Nhìn thấy phủ nha ráchnát, ta cũng chỉ đành bỏ vốn tu sửa, để người còn ở được!
Chuyện cần làm rất nhiều, có kinh nghiệm của Vũ ca ca, ta rất nhanh sắp xếpvấn đề sinh sống cho mười vạn người. Thừa dịp đầu xuân, trước tiên phảigiải quyết vấn đề lương thực. Đương nhiên, không thể kiếm được lúa mạch, phải tận dụng các loại thực phẩm khác. Suy nghĩ rất lâu, cũng chỉ cótheo cách của Vũ ca ca, phân ra tới các vùng xung quanh mua lương thực,lại tổ chức cho dân chúng phát triển ngư nghiệp. Dù sao những người đóđều là dân thường, có đất, các vấn đề đều được giải quyết, chuyện kháckhông cần ta lưu tâm lắm. Có điều, ta cũng cảm nhận được sự mệt nhọccùng bất đắc dĩ của Vũ ca ca trước kia. Cũng may, ta không phải ngườigần gũi bình dị giống Vũ ca ca, cũng không nhận về cái thanh danh conthần gì đó, đương nhiên, đây là kết quả rút kinh nghiệm của ta, ta tuyệt đối không thể nổi danh ở phương diện này.
Hơn một thángsau, cuối cùng đã an bài xong mọi chuyện, ta tìm tới Quản Hợi. Người kia không hiểu gì chuyện quản lý, đầu óc thật đơn giản. Thủ lĩnh quân Hoàng Cân đều như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/174391/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.