Rời khỏi chiến trường cưỡi ngựa lên phía bắc, trong lòng ta biết rõ, khôngđầy một tháng nữa, Tào Tháo vì thiếu lương thực sẽ rút quân. Có điều,chuyện tháng 4 bị tấn công nên xử lý thế nào? Không cho ông ta đi đi,trực tiếp nói cho ông ta biết Trương Mạc sẽ làm phản sao? Trời ơi,chuyện này đúng là khó khăn! Kỳ thực, hiện tại Trương Mạc còn chưa có ýđịnh phản Tào, hắn vừa mới làm hòa trở thành bằng hữu của Lữ Bố. Lữ Bố,đúng, người này mới là mấu chốt, hắn không tới, Trương Mạc cũng không có gan khởi binh. Ta cứ nên tới thành Dã Vương một lần, xem có thể côngkhai thuyết phục Lữ Bố đừng tới Duyện châu hay không. Có điều, trước khi đi Dã Vương, ta muốn tới Xương Ấp Bắc Hải trước, bởi vì, thời gian vâykhốn Bắc Hải cũng sắp tới rồi, Ngũ ca của ta – Thái Sử Từ cũng sắp trởvề.
Đầu mùa xuân thời tiết còn rất lạnh, ta cưỡi trên lưng Tiểu Bạch, cuộn chặt áo bông, gió thổi qua tê tái. Thật hâmmộ xe ngựa trên đường, người trong xe có lẽ rất thư thái. Ôi, có thể thư thái như vậy được mấy người? Đại đa số người đều đang vì sự sinh tồn mà vội vã, cho dù là những binh sĩ vừa mất đi mạng sống, hay những dânchúng vì chiến tranh phải bỏ nhà ra đi, có ai cam tâm tình nguyện đâu?Ta đập đập vào đầu, hôm nay vì sao cứ có cảm giác như vậy? Là vì ta mớitrải qua chiến tranh tàn khốc sao? Hay là vì sâu trong nội tâm ta có Vũca ca có lòng trách trời thương dân? Thật khó nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/174389/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.