Năm Trung Bình thứ 3(Công nguyên năm 187),thời Đông Hán Trung Quốc, tại Thường Sơn Hà Bắc,trên sân phơi lúa mạch của Triệu gia trang, một thanh niên đang vungtrường thương, luyện tập võ nghệ. Bên cạnh một tiểu cô nương đang cườikhông ngừng: “Oa, Vân ca ca thật là lợi hại!” Thanh niên tên Triệu Vândừng động tác, tới gần xoa xoa mặt tiểu cô nương: “Như nhi, muội lạichạy đến đây, Nhị thúc biết không?”
Tiểu cô nương tênTriệu Vân Như cười: “Vân ca ca bế muội. Phụ thân bảo muội đến, gọi huynh về nhà.” Triệu Vân ẵm nàng lên: “Như nhi, hôm nay thân thể khỏe rồisao? Không phát sốt nữa nhỉ.” Triệu Vân Như ra sức gật đầu: “Như nhi rất nghe lời mà, uống thuốc rồi, không sốt nữa.” Triệu Vân thở dài.
Triệu Vân Như là đường muội của Triệu Vân, năm nay mới 7 tuổi, huynh muội rất có duyên phận, Triệu Vân Như từ lúc biết đi, chỉ thích chạy theo sauTriệu Vân. Các bậc trưởng bối trong Triệu gia tuy rằng cảm thấy buồncười, nhưng lại rất yên tâm. Bởi vì Triệu Vân 23 tuổi là người từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết kính hiếu người già trong thôn, bản thân còn luyệnđược một thân võ nghệ. Năm trước vào thời điểm giặc Hoàng Cân nổi loạn,Triệu Vân bằng võ nghệ bản thân đã bảo vệ thôn trang. Nhị thúc hắn cũngchỉ có Vân nhi là nữ nhi duy nhất, mẫu thân Vân nhi đã sớm qua đời, màVân Như từ nhỏ thân thể yếu ớt, thường xuyên sinh bệnh. Nhị thúc bèn coi Triệu Vân như nhi tử của mình. Sau khi thê tử của Triệu Vân qua đời năm kia, nhìn thấy sức khỏe Vân Như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/174362/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.