Chiến sự không thể trì hoãn, thương thế của ta cũng không thể trì hoãn, cho nên, ta và Tào Tháo bọn họ sau bangày gặp nhau liền chia tay. Ta và Vân ca ca, tiện thể mang cả Quách Gia cùng tới Tương Dương, Tào Tháo trở về Tử Đồng. Sức khỏe của Quách Giacăn bản không thích hợp lao khổ ở tiền tuyến nữa, ta liền đề nghị để hắn cùng ta đi Tương Dương, Tào Tháo lập tức đồng ý. Cũng không phải thậtlo lắng cho sức khỏe của hắn, Tào Tháo lo là ta nửa đường trốn mất hoặclo cho sức khỏe của ta thì đúng hơn.
Buổi tối trước ngày TàoTháo đi, ta và ông ta bí mật nói chuyện một hồi, đề tài trung tâm là vấn đề Tôn Sách. Ta không ngờ, hao hết tâm tư lén đưa Tôn Sách ra khỏi LạcDương giấu đi, vậy mà không giấu diếm được Tào Tháo. Hôm sau ta lênđường, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện này, vẫn có cảm giác như trongmộng. Cuộc nói chuyện này là do Tào Tháo chủ động yêu cầu, đến Vân ca ca cũng phải tránh ra ngoài.
“Tử Vân, ta cũng không có ý gì, chỉ là muốn biết ngươi đem đám người Tôn Sách giấu đi đâu. Ta chỉ muốn biết thôi.” Chuyện phiếm vài câu, Tào Tháo đi thẳng vào vấn đề.
Phản ứng của ta là vôcùng hoảng sợ, nhưng ta biết tính cách Tào Tháo, ông ta chịu nói trựctiếp vào vấn đề, vậy sẽ không cho ta nói dối hoặc thoái thác. Bởi vậy,ta chỉ bị kinh ngạc một chút rồi cũng cố bình tĩnh lại: “Chủ công từ lúc nào bắt đầu nghi ngờ? Sao ngài biết được?”
Ánh mắt Tào Tháo nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615593/quyen-4-chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.