Buông xuống một bụng tâm sự, ngẩng đầunhìn bầu trời phía xa, mới phát hiện bầu trời lúc khởi hành còn đangnắng ráo không mây không biết từ lúc nào đã chất đầy mấy tầng mây, ôngtrời cũng mang tâm sự nặng nề với ta sao? Cảm khái thì cảm khái, ta vẫncảm thấy cần phải hỏi thăm hành trình một chút, trên biển đại kỵ thayđổi bất ngờ. Quay người lại, thiếu chút đụng phải Tần Dũng.
“Ôi, làm ta giật mình,ngươi tới bao lâu rồi?” Từ lúc gặp Tần Dũng đến giờ, hai người chúng tachưa nói nhiều với nhau, ta mang áy náy trong lòng, hắn mang oán hờntrong lòng, cho nên mặc dù hai bên đều nhẹ nhõm, nhưng chưa thật sự nóichuyện.
“Không lâu lắm, vừa đúngnghe công tử thở dài. Thế nào, chuyến đi này công tử còn không thoải mái sao, trước mắt muốn về nhà hay tiếp tục tới Kiến Nghiệp làm khách?”
Tần Dũng cho tới bây giờchưa từng nói cay nghiệt đến thế, lần này có lẽ là lo lắng quá mức rồi:“Tần huynh, xin lỗi, ta khiến các người lo lắng.” Thành khẩn nói xongcâu này, phát hiện sắc mặt Tần Dũng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tacười: “Có điều, ta không hối hận. Đương nhiên, cũng sẽ không đi nữa,mạng nhỏ giữ lại vẫn hơn.”
Tần Dũng lắc đầu, biểutình trên mặt giống như bó tay với hành vi vô lại của một đứa trẻ: “Công tử tiếp theo chuẩn bị làm thế nào?”
Ngẩng đầu nhìn bầu trời,ta thở dài một hơi: “Không biết, rất mâu thuẫn. Mấy tháng qua tình hình ở Lạc Dương thế nào? Chủ công có biểu hiện gì không?”
“Tôi không ở Lạc Dương.”Tần Dũng thản nhiên trả lời khiến ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615575/quyen-3-chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.