Thời điểm ta nghĩ mình chỉ có thể sốngnốt cả đời như vậy, Tôn Sách bọn họ cũng không ngờ lại có chuyện phátsinh. Bỏ tù ta tại phủ Ngô hầu, ngoài Tôn Sách ra, không ai đồng ý, điều này rất rõ ràng. Tôn Sách đồng ý tạm thời không đem bí mật của ta nóira, khiến cho dân chúng Giang Đông đều rất bất mãn, rất nhiều lời đồnnhảm bắt đầu lan truyền.
Lời đồn rất đáng sợ, ngườibình thường còn sợ bị búa rìu dư luận, huống chi là Ngô hầu? Bởi vậy,lúc những lời đồn khó nghe truyền tới bên trong phủ Ngô hầu, Ngô lão phu nhân vẫn mặc kệ không quản chuyện cuối cùng không nhịn được nữa. Biếttính nhi tử mình, bà gọi Trương Chiêu tới: “Tử Bố tiên sinh, bên ngoàiđồn đại toàn những lời lẽ khó nghe, ta muốn biết suy nghĩ của ngài.”
Trương Chiêu không hiểu ý lão phu nhân, cẩn thận nói: “Thần và Công Cẩn đã khuyên Ngô hầu mấy lần,đều chủ trương đưa Triệu Như tới giam ở một nơi khác, nhưng…, Ngô hầutính tình hào sảng, Triệu Như nhiều lần có ơn với Ngô phủ, vốn làm nhưvậy cũng không phải quá đáng, nhưng Triệu Như muốn đi, hắn không camlòng ở lại, khiến chúng thần đều lo lắng.”
Lão phu nhân nghĩ một hồi:“Vậy theo ý ngươi, làm thế nào mới khiến Triệu Như cam tâm tình nguyện ở lại? Hay là căn bản nên….”
“Lão phu nhân, Triệu Như mưusự giúp Tào Tháo mười tám năm, lòng trung của hắn sợ không thể thay đổi. Đương nhiên, hắn còn có tình cảm huynh đệ sâu nặng với Ngô hầu, nhưngchính hắn từng nói với Ngô hầu, công là công, tư là tư, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615573/quyen-3-chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.