Trong lúc ta chìm đắm trong giấc mộngđoàn viên với người thân, có người túm tay ta, phiền quá, vì sao khôngđể ta yên tĩnh chốc lát. Cố gắng mở mắt, lại thấy một gương mặt quenthuộc, cái miệng trên gương mặt ấy đang mở ra đóng vào, cực kỳ giống cái miệng con cá lớn kia trong mộng. Nắm chặt chăn mền bị người ta đang kéo ra, ta tức giận nhìn qua, một mái đầu hoa râm lúc ẩn lúc hiện.
“Triệu Như, ngươi tỉnh lại đi, để đại phu xem bệnh.” Hình như là tiếng Trình Phổ từ rất xa truyền đến.
Khám bệnh? Đại phu? Cho aikhám bệnh cho ai? Không khám được, ta chỉ là tù phạm, là tù phạm bị phán tử tội, ta muốn chết, muốn hoàn toàn giải thoát, Trình Phổ, các ngươicũng không cách nào trả thù ta. Khóe miệng ta lộ ra nụ cười vui vẻ:“Khám bệnh? Hắc, Trình Tướng quân nói đùa gì vậy? Ta chẳng qua là một tử tù, có tư cách khám bệnh à? Ngươi không phải cũng biết, ta không phảiđại phu, là kẻ địch của ngươi, ta có thể khám bệnh cho ai?”
Trình Phổ hoảng hốt phóng đại mặt trước ta: “Triệu Như, ngươi tỉnh hay chưa vậy? Ta dẫn đại phu tớikhám bệnh cho ngươi, ngươi phối hợp một chút được không?”
Ta cười khanh khách, khámbệnh cho ta? Chẳng có gì kỳ lạ: “Lão tướng quân lại mắc mưu ta rồi, tanào có bệnh? Ngươi không phải nói ta giả bệnh sao? Khám bệnh cái gì? Tagiả bệnh thôi, giả bệnh có thể chết, vậy ta rất vui vẻ. Thế nào, chẳnglẽ ngươi không hy vọng ta chết sao? Ta chết như vậy, chẳng lẽ ngươikhông vui? À, các ngươi đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615570/quyen-3-chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.