Ta đối với chuyện này coi như không có quan hệ, tuy rằng việc ta trở thành nghĩa phụ của Tào Xung lúc hắn bảy tuổi không phải là bí mật với những tâm phúc của Tào Tháo,nhưng đối với sắp xếp nhân sự của Tào Tháo, ta không hỏi tới, không tham gia, hoàn toàn hỏi gì cũng không biết, chuyện không cần ta quan tâm, ta không muốn nghĩ. Với lại, tâm tư ta lúc này đúng là không nằm ở chỗnày, mà ở người bên kia bờ Trường Giang.
Sau khi trở lại Lạc Dương,gia nhân báo cho ta một đống tin tức ở Giang Đông, tin báo tình hình nửa năm qua ở bên đó vùa tới, đặc biệt là tin của Tôn Sách. Người GiangĐông đúng như ta nghĩ, không chỉ hận ta tận xương, đến những lợi ích tamang tới cho bọn họ đều bị biến thành sắp xếp lừa gạt của ta, thậm chíviệc ta cứu Tôn Sách và Chu Du cũng bị bọn họ nói là do ta bày ra, mà ta chính là người đứng sau thao túng đám sát thủ. Đối với những chuyệnnày, ta chỉ biết thở dài ném qua một bên, sau khi bằng hữu trở thành kẻđịch, phản ứng ấy cũng bình thường, không cần giải thích, cũng không cần tìm hiểu.
Khiến ta để ý là chuyện TônSách, hắn bị bệnh, không phải lúc này, mà sau khi biết thân phân của taliền bệnh nặng một trận. Tình hình cụ thể bọn họ không biết, chỉ từmiệng gia tướng trong Tôn phủ ngẫu nhiên nói ra ở tửu lâu nên biết, ChuDu ở Kiến Nghiệp suốt nửa năm mới về Sài Tang, cũng là vì Tôn Sách bệnhnằm không khỏi.
Nhìn trang giấy mỏng trêntay, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615568/quyen-3-chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.