Đối với việc truy hỏi chân tướng sựviệc, Vân ca ca học theo Trần Đáo, không nói lời nào, mà bọn họ bịthương nghiêm trọng như thế, ta cũng không tiện hỏi, chỉ đành kiên nhẫnđợi vài ngày mới đi gặp Tần Dũng. Tần Dũng cũng bị thương nặng, trong ba ngày vẫn hỗn loạn, ta tới gặp, hắn uống thuốc xong lại mê man, đây làlần đầu hắn suy yếu như vậy trước mặt ta. Nhìn gương mặt tái nhợt đó, ta đột nhiên áy náy, nhiều năm qua, Tần Dũng đi theo ta không oán khônghối, vô dục vô cầu, lặng lẽ làm mọi chuyện cho ta. Không chỉ có hắn,Công Tôn Hồng, Lương Cát, Hoa Đường, Tống Liệt mọi người, không ai không như vậy, thành công của ta không thể thiếu sự trợ giúp vô tư của bọnhọ. Tần Dũng thân thể trọng thương ta còn có thể cứu hắn, có thể điềudưỡng cho hắn, những người không ở cạnh ta như Tần Dũng, đều là nhữnghuynh đệ không lúc nào không gặp nguy hiểm, sống chết của bọn họ ta lạikhông chú ý tới, còn bọn họ lại thà rằng mất mạng cũng không phản bộita! Cho dù sau này chúng ta lấy được thắng lợi cuối cùng, chỉ sợ bọn họcũng không có danh tiếng gì, thậm chí có người đến hài cốt ta còn tìmkhông được.
Nước mắt chảy từng giọt từnggiọt trên mặt Tần Dũng, hắn rên rỉ một tiếng rồi mở mắt: “Công tử?! Ngài sao thế? Vì sao lại khóc? Chẳng lẽ Trần Tướng quân hắn…”
Ta vội vàng lau nước mắt:“Ngươi tỉnh rồi! Không có, ta chẳng qua đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Ta làm sai rất nhiều chuyện, khiến các ngươi trả giá quá nhiều.”
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615566/quyen-3-chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.