Vội vội vàng vàng đi theo tiểu thái giám chạy vào tẩm cung của hoàng hậu, ta lại thấy Tào Tiết ngồi một chỗ ngẩn người. Trong lòng ta căng thẳng, vội bước lên trước: “Hoàng hậu, tiểuhoàng tử thế nào?”
Nghe thấy giọng ta, Tào Tiết ngẩng đầu, hai khóe miệng hé ra một tia cười: “Nó không sao, ra ngoài chơi rồi.”
Ta nhướng mày, chậm rãi đilên trước: “Hoàng hậu, ngài sau này nếu có chuyện cần cứ cho người tớigọi thần, đừng dùng cách này. Như vậy không tốt.”
Tào Tiết cắn cắn môi, khôngphản bác lời ta nói, lại nhẹ giọng hỏi: “Cha ta có khỏe không? Chứngnhức đầu của người là do ngươi chữa mà.”
Là vì chuyện này? Ta lắc đầucười cười: “Hoàng hậu quan tâm phụ thân cũng không phải chuyện lớn, ngài không cần để ý như vậy. Thừa tướng sức khỏe rất tốt, chứng nhức đầu đãnhẹ đi rất nhiều, ít khi phát tác. Nếu thừa tướng biết Hoàng hậu nhớngài như vậy, ngài nhất định rất cao hứng.”
Tào Tiết ừ một tiếng, chậmrãi đứng dậy: “Kỳ thật là Hoàng Thượng muốn gặp ngươi, ngươi đi theota!” Nàng không nhìn ta nữa, xoay người hướng cửa bên đi vào.
Ta có chút nghi ngờ, nhưngkhông do dự đi theo nàng. Lưu Hiệp đã rất lâu không tìm ta, hôm naykhông biết nghĩ tới chuyện gì, còn thần bí như vậy. Đi qua vài conđường, chúng ta đã tới hậu điện tẩm cung của hoàng đế, nơi này ta rấtquen thuộc, ban đầu đều là gặp Lưu Hiệp ở đây. Trên đại điện dùng rất ít nến, ánh sáng có chút yếu ớt, ánh nến lung lay, Lưu Hiệp ngồi tại chỗ,tay đỡ quai hàm, mắt nhìn thư án, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615563/quyen-3-chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.