Chương trước
Chương sau
Thuyết phục được Sử Nhã, mọi thứ đều dễlàm, cùng ngày, ta để hai tỉ đệ họ sum họp, cũng nhận luôn cả ba tùytùng kia. Bọn họ tuy rằng cảm thấy có chuyện, nhưng rất thông minh không tới hỏi thăm. Ta không biết Sử Nhã nói gì với bọn họ, tóm lại, bọn họđều đã đồng ý tạm thời ở đây làm gia nhân của ta.
Sắp xếp xong xuôi cho bọn họ, ta bảo Tần Dũng gọi Phong Nguyên tới, để hắn đưa Sử Cừu tới chỗ TàoTháo, nói ta đưa hài tử tới đó, nhờ Đỗ phu nhân thay ta chăm sóc vàingày. Tào Tháo tuy cảm thấy kỳ quái, biết ta làm như vậy tất có nguyênnhân, cũng không nói gì, liền đưa hài tử tới chỗ Đỗ phu nhân. Về chuyệnSử Cừu thể hiện thế nào, ta nghĩ Sử Nhã đã dặn dò rõ ràng.
Vài ngày sau, tin tức toàngia Mã Đằng sắp tới Nghiệp thành truyền tới, ta phái người thông báonhóm Quách Gia tới gặp Tào Tháo, bản thân ta cũng tới trước: “Chủ công,Mã Đằng sắp đến, chuyện của Mã gia quân, ngài nghĩ thế nào?”
Tào Tháo nhìn ta cười: “Ngươi cũng bận rộn nhỉ, lại vứt cho ta vấn đề khó khăn như vậy.”
Ta biết ông ta nói chính làviệc đêm đó ta phái Tần Dũng đi làm “chuyện tốt”, động tĩnh lớn như vậy, không thể gạt Tào Tháo được. Nghe ông ta nói vậy, ta cũng cười nói:“Không có cách nào khác, lúc ấy chỉ có thể làm như vậy. Để thành thủ gây sức ép hai ngày, dù sao ngài không tìm hiểu, sẽ không ai tra ra.”
Tào Tháo lắc đầu: “Ngươi đó, ít gây phiền toái đi. Mao Giới vẫn đang điều tra đó!”
Ta vui vẻ: “Mao đại nhântrung thành với cương vị công tác, ngài đừng quản. Nhân cơ hội này chỉnh đốn lại việc trị an trong Nghiệp thành cũng tốt.”
Rất nhanh, Quách Gia, BàngThống, Tuân Du, Giả Hủ đều đến. Vừa thấy ta, bọn họ đều cười. Tuân Duthở dài: “Hôm nay vốn có người mời ta uống rượu, lại bị ngươi làm hỏng.”
Ta ra vẻ khinh bỉ: “Công Đạt, ông muốn ta mời uống rượu thì cứ nói, dùng cớ này thật xấu xa.” Mọi người cười lớn.
Tào Tháo cười xong mới nói:“Gọi các ngươi đến, là muốn nói chuyện Mã gia quân. Tử Vân vẫn kiên trìmuốn lôi kéo Mã Siêu hoặc tiêu diệt. Các ngươi nghĩ sao?”
Quách Gia tiếp lời: “Tử Vânlần trước nói có lý, nhưng ta không nghĩ ra biện pháp nào. Mã Đằng rờikhỏi Lương châu chắc đã có sắp đặt, mà Mã Siêu cũng không phải người đểmặc cho người khác định đoạt.”
Tào Tháo thở dài: “Nói rấtđúng. Muốn giải quyết được Lương châu, chỉ giải quyết một Mã gia quâncũng không đủ. Muốn giải quyết trong ngắn hạn cũng không thực tế, vẫnphải xuất binh. Nhưng mà, không biết chỗ Kinh châu…”
Ta nói: “Kinh châu trong hainăm tới không phải vấn đề lớn. Mà hai năm này đủ cho chúng ta giải quyết Lương châu. Chủ công, không giải quyết Lương châu, chúng ta căn bảnkhông thể tập trung toàn bộ tâm trí sang phía nam.”
Bàng Thống lắc đầu: “Tử Vân,ngươi hiểu rất đúng, nhưng mà, đây không phải chuyện nói giải quyết làgiải quyết được. Viên Thiệu chết rồi, nhưng muốn ổn định bốn châu cũngchiếm không ít thời gian của chúng ta. Thế lực ở Lương châu đông đúc,thành phần phức tạp, lại tiếp giáp Hán Trung, Hung Nô, Tây Vực, muốntriệt để khống chế sẽ mất rất nhiều thời gian. Mà nếu chúng ta sa lầychỗ này, vậy Kinh châu sẽ…”
Ta chắc chắn nói: “Thất canói có lý, nhưng mà, nếu như chúng ta có thể trong thời gian ngắn chiếmđược Lương châu thì sao? Về phần hoàn toàn khống chế được tình hình, chỉ cần các thế lực rải rác khuất phục chúng ta, sẽ không khó khống chếnữa. Mà hai thế lực lớn là Hàn Toại, Mã Siêu, tiêu diệt được bọn họ, các thế lực như Hầu Tuyển, Thành Nghi, Trương Hoàng, Dương Thu sẽ không tạo được sóng gió. Chủ công dùng phương pháp thích hợp mua chuộc bọn họ,phân hóa bọn họ, Lương châu sẽ không cần lo lắng nữa!”
“Tiêu diệt Hàn Toại và MãSiêu? Hai người này không dễ tiêu diệt. ngươi cho bọn họ ngồi khôngsao?” Tuân Du than thở một câu.
Ta đã liệu trước: “Cũng không thể thấy khó thì không làm.”
Bàng Thống dùng tay đụng đụng ta: “Thấy ngươi như vậy là biết có kế rồi, nói nhanh lên.”
Quách Gia hừ lạnh một tiếng: “Hắn thì có kế gì? Chẳng qua định tự mình chạy tới Lương châu thôi.”
“Ha ha, hiểu rõ ta vẫn là Tam ca.” Vỗ mông ngựa đổi lấy một cái lườm.
Tào Tháo lắc đầu: “Mã Siêu không thể so với Viên Thiệu, khó mà thủ lợi từ bên trong.”
Ta mỉm cười: “Mã Siêu cùngViên Thiệu không giống nhau, nhưng hắn cũng có khuyết điểm, quan hệ Hàn, Mã hai nhà hoàn toàn có thể lợi dụng. Các người cũng biết, Hàn Toạigiết vợ Mã Đằng, đây là gia cừu. Mã Đằng chịu tới Nghiệp thành, nguyênnhân chủ yếu là Hàn Toại liên hợp với các thế lực ở Lương châu gạt bỏhắn, khiến hắn cảm thấy tính mạng gặp nguy cơ, nếu không, ai muốn từ bỏquân đội trong tay tới nương nhờ người khác? Ta muốn lợi dụng điểm này,khiến Mã, Hàn đấu nhau một trận lớn, sẽ có cơ hội tranh thủ. Bất luận là giết Mã Siêu hay giết Hàn Toại, đối với chúng ta đều có lợi.”
Giả Hủ nghi ngờ hỏi: “Ngươi định xuống tay thế nào?”
Ta đạm đạm nói: “Bây giờ vẫnchưa có kế hoạch đầy đủ, nhưng có một cơ hội có thể lợi dụng. Chủ công,hài tử thần giao cho ngài có khỏe không?”
Tào Tháo gật đầu: “Một hài tử rất thông minh, Đỗ thị rất thích nó.” Ông ta dừng một chút liền tỉnhngộ: “Hài tử này cùng việc ngươi đi Lương châu có quan hệ gì?”
Ta cười: “Chủ công lợi hạithật. Không sai, tỉ tỉ của hài tử này đang ở nhà thần. Thần đã hứa vớinàng, cùng nàng đi Lương châu, báo thù cho cha mẹ tộc nhân.”
“Báo thù? Tìm Mã Siêu báo thù?”
“Không phải Mã Siêu, là HànToại. Chủ công, tỉ đệ bọn họ cũng không phải là Khương dân bình thường,mà là đầu lĩnh của Chung Vu thị, đại tộc gần nhất với tộc Tiên Linhtrong Khương tộc.”
Tào Tháo há to miệng: “Đầu lĩnh Chung Vu? Một nữ tử và một đứa trẻ?” Những người khác nghe xong cũng ngẩn người.
Ta gật đầu nói: “Đúng vậy.Năm năm trước nội bộ Khương tộc đánh nhau, chắc các người cũng từng nghe nói? Lúc ấy, Hàn Toại cấu kết với đầu lĩnh trong tộc là Tống Kiến, ý đồ khống chế cả Tây Bình, Võ Lăng. Lúc ấy người Khương Chung Vu sống ở Tây Bình đối với chuyện Hàn Toại sát hại đầu lĩnh Nguyệt tộc Bắc Cung BáNgọc có quan hệ rất thân thiết với họ, vô cùng bất bình, không chịu đitheo Hàn Toại. Hàn Toại và Tống Kiến liên hợp xuất binh, tàn sát tộcChung Vu. Đầu lĩnh bị hại, hơn nửa tộc phân tán chạy vào Hán Trung, congái ông ta dưới sự che chở của nô bộc trung thành, đã trốn vào nội cảnh. Vận khí của ta quá tốt, có được bọn họ.”
Nhãn cầu Tào Tháo đảo vài vòng: “Chuyện lớn báo thù, ngươi làm sao đáp ứng với cô nương kia được?”
Ta nhìn Tào Tháo nở nụ cười: “Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chủ yếu là chủ công phải phối hợp với thần.”
“Phối hợp thế nào, nói nghe một chút.” Lỗ tai mọi người đều dỏng lên.
Ta cười: “Chủ công, ngài rất thích trẻ con phải không? Có muốn nhận thêm hai đứa nữa không?”
Tào Tháo cũng không ngu ngốc: “Ý của ngươi là ta nhận bọn chúng làm nghĩa tử?”
Ta gật đầu khẳng định: “Cómấy chỗ tốt như sau: Thứ nhất, tiểu hài tử có phụ mẫu yêu thương, nhậnđược giáo dục đầy đủ, có ảnh hưởng thế nào tới tâm lý của Khương dân,thậm chí là các dân tộc thiểu số khác, đặc biệt là hài tử của thủ lĩnhcác tộc được ngài mới tới, không cần ta nói nữa; Thứ hai, nếu là con của ngài, khẳng định ngài sẽ sắp xếp cuộc sống cho bọn họ. Ngài sẽ ban ơndày cho những nhi tử ưu tú, phải không? Không chỉ có hắn, tộc nhân củahắn cũng phải sắp xếp, mà ngàn dặm đất đai từ Lũng Tây đến Hà Nội haibên bờ Hoàng Hà, cần gấp mấy chục vạn nông dân tới khai hoang, thu nhậphàng năm không ít; Thứ ba, dân Khương, Nguyệt Hồ, Đê, Hồi tộc ở Lươngchâu nhận được tin tức này sẽ nghĩ thế nào? Còn cả Tiên Ti, Hung Nô cùng dân du mục còn đang hoang mang xem chừng ở Tịnh châu cùng U châu sẽnghĩ thế nào? Nhất là những người được nhận đất an cư lại được hưởng ưuđãi hơn so với dân bản địa; Thứ tư, những tộc người đó quanh năm sốnglang thang, hình thành năng lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, một đội quâncó năng lực tác chiến mạnh mẽ như vậy, một mặt có thể tạo ra nhân tố bất an nhất định, nhưng nhiều hơn chính là thắng lợi. Bộ binh của chúng tavẫn còn hơi kém, mã binh nhân số cũng có thể tăng thêm một chi lấy quânLương châu làm chủ chốt tạo nên một mã đội dị tộc, người lĩnh quân chúng ta không thiếu. Thứ năm, ” ta dừng một chút, cười giảo hoạt: “Đây làđiểm trọng yếu nhất, Khương nữ này vô cùng xinh đẹp, làm nữ nhi củangài, tất nhiên sẽ kiếm cho ngài một đứa con rể rất tài giỏi. Nàng lạivô cùng thông minh, biết nên làm gì, có thể vì đệ đệ tìm kiếm một cuộcsống hạnh phúc.”
Nhiều lợi thế khiến ánh mắtTào Tháo tỏa sáng, Quách Gia nhìn Tào Tháo gật đầu khẳng định: “Là một ý kiến hay.” Hắn xoay người hỏi ta: “Ngươi có thể hoàn toàn khống chếKhương nữ kia?”
Ta gật đầu: “Không sai. Hơnnữa ta đã hỏi qua ý nàng, thấy nàng cũng biết Mã Siêu, Cẩm Mã Siêu ởLương châu chính là trượng phu lý tưởng trong lòng rất nhiều nữ hài tử.Một nam nhân có bản lĩnh như vậy, sẽ không thiệt thòi cho nàng. Huốngchi, mãu thân của Mã Siêu chính là một Khương nữ.”
Quách Gia lắc đầu: “Ta khônghỏi ý nghĩ của Khương nữ, ta muốn ngươi khẳng định với chúng ta, ngươicó thể hoàn toàn khống chế nàng, khiến nàng làm theo suy nghĩ củangươi.”
“Các người yên tâm, chỉ cần đệ đệ ở phủ của chủ công sống tốt, nàng tuyệt đối sẽ không có ý định riêng.”
Tào Tháo vỗ bàn: “Cứ làm vậyđi. Tử Vân, đưa người tới đây, ta bảo Biện thị chuẩn bị một chút, để Đỗthị nhận nuôi đôi nam nữ tử này. Nam hài cho đi theo Tử Kiến, làm mônsinh của Thôi Diễm. Tử Vân, chuyện đi Lương châu đợi Mã Đằng tới hãynói, ngươi cứ chuẩn bị đầy đủ đi. Còn nữa, ta muốn ngươi nhớ, bất kể cóthể đưa Mã gia quân nhập quan hay không, ngươi không thể tổn thất chuyện gì, không cần biết hành động lần này thành công hay không.”
Ta lập tức cười cười: “Chủcông yên tâm, chuyện không nắm chắc thần sẽ không làm. Còn nữa, thần cần thân binh Phong Nguyên của ngài cùng chúng thần đi Lương châu.”
Tào Tháo nghi ngờ nhìn ta: “Ngươi sợ Khương nữ không nghe lời?”
Ta lắc đầu cười: “Chủ công,ngài nghĩ đi đâu vậy? Khương nữ nếu là nghĩa nữ của ngài, nàng xuất mônngàn dặm, ngài không phái cận vệ bảo hộ nàng an toàn, nghe có đượckhông? Phong Nguyên là người duy nhất biết thân phận của thần bên cạnhngài, võ nghệ cũng cao siêu, để hắn đi theo chúng thần thực hiện kếhoạch này, không còn gì tốt hơn.”
Tào Tháo gật đầu: “Nói đúng. Một mình hắn đủ không?”
Ta bĩu môi: “Thần thì sao? Không tính là người à?”
Mọi người cười lớn. Chuyện Lương châu cứ vậy đã quyết định.
Tháng này thật nhiều ngàyhoàng đạo, vừa mới có hỉ sự Đỗ phu nhân nhận con nuôi, lại nghênh đóngia đình Mã Đằng chuyển nhà hưởng những ngày an nhàn. Con đường chỗ ta ở vô cùng náo nhiệt, ta lại trốn trong nhà, tỉ mỉ tính toán mọi chi tiếtkế hoạch đi Lương châu, huấn luyện Sử Nhã học vũ đạo. Hành động lần nàymuốn cam đoan không có sơ hở, phải tính toán cẩn thận, bất kỳ sơ suấtnào cũng gây ra tổn thất lớn. Phong Nguyên mấy ngày nay cũng ngâm mìnhtrong nhà ta, mặt mày ủ ê tập luyện. Ta giả dạng hắn thành một lão nhân, muốn hắn đi theo lão bộc của Sử Nhã học các hành động, khiến hắn mệtmỏi vô cùng.
Chúng ta ở nhà bận việc, TàoTháo cũng bận rộn, vội vàng tiếp đãi Mã Đằng. Còn đặc biệt tổ chức thiết đại tiệc vì hắn, đem hết các nhân vật đầu não cốt cán gọi tới. Lần nàytừ giờ Tỵ đã bắt đầu chuẩn bị đại yến khiến nhiều người kinh động, nhiều năm chinh chiến, dù Tào Tháo thích ca vũ, cũng rất ít khi làm đại tiệc, kể cả năm đó lấy được Nghiệp thành. Lần này coi như cho Mã Đằng mặtmũi, không chỉ thủ hạ của Tào Tháo tất cả đều tới, đến các gia tộc quyền thế, phú thương trong ngoài Nghiệp thành cũng được mời, ước chừng hơnhai trăm người. Sự vụ lớn như vậy, không thiếu được ta, tuy rằng khôngcó tư cách, nhưng cũng may có mấy tên tuổi hiển hách như huynh trưởng,chỗ ngồi cũng không đến mức ở ngoài chính sảnh. Tào Tháo quét mắt mộtvòng, thấy vị trí của ta, hiểu ý cười, có chút vừa lòng.
Trên sàn diễn ca hay múa đẹp, trường khánh kêu vang, đàn sáo từng khúc, đồng đỉnh leng keng, chính là cảnh ca múa thái bình hoan nhạc. Nhìn hai lão hồ ly vỗ mông ngựa qualại, ta muốn cười, đặc biệt nghĩ tới Mã Đằng bị được phong hầu, gọi hắnmột tiếng Mã hầu chắc là rất vui, Mã hầu, gọi lên thật dễ nghe. Ta đangcười trộm không ngừng, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn tachằm chằm, ánh nhìn này khiến ta vô cùng khó chịu, không nén được giương mắt lên nhìn. Ta ngẩng đầu, ánh mắt đó không còn nữa, lát sau lại xuấthiện, khiến ta có chút giận dữ, dứt khoát nhìn kỹ xung quanh. Bên tráilà Tôn Càn, thấy ta nhìn hắn, liền nâng chén cười; bên phải là Tư Mã Ý,cũng là một tên mặt ngựa, mặt không chút thay đổi chỉ lo dùng bữa. Chính giữa sảnh, ca vũ không ngừng, ánh mắt kia sẽ không chiếu thẳng vào tađược, ta cẩn thận kiểm tra một lúc lâu, vẫn không tìm thấy nơi phát raánh mắt, đành phải thôi.
Rượu uống vẫn chưa tới, trênsàn diễn ngày càng náo nhiệt, tạp kỹ bắt đầu, nâng sào, xiếc đi dây, uốn dẻo, còn có xiếc rắn, người xem hoa cả mắt trầm trồ khen ngợi khôngdứt. Sau một hồi náo nhiệt, một người tuổi trung niên mặc áo cà sa,khoác đạo bào chậm rãi bước lên, lúc đi qua chỗ ta, hắn như lơ đãngthoáng nhìn, khiến ta cảm nhận tương tự giống ánh mắt kia, ta khôngtránh được lưu ý tới hắn. Màn biểu diễn của hắn chính là ảo thuật, tabiết, Tào Tháo rất thích xem ảo thuật, cũng rất chú ý những người làmtrò này, ông ta cũng giống Tôn Sách, xem ảo thuật là một loại thủ đoạntà thuật, xướng loạn, nên rất chú ý tới tính uy hiếp của loại người này. Tôn Càn thấy ta chú ý, liền vươn đầu nhỏ giọng nói: “Người này tên TảTừ, là một thuật sĩ Đại tướng quân rất coi trọng.”
Tả Từ? Tên này ta rất quen,vì ảo thuật của hắn vô cùng cao minh, gần như không ai biết xảo thuậtbên trong. Ta đem ánh mắt nhìn vào tay Tả Từ, muốn nhìn rõ xem hắn làmthế nào biến ra mấy thứ kia. Tả Từ cười đạm mạc, nhẹ nhàng bắt lấy thứgì đó trong không trung, chậm rãi mở tay vuốt trên mặt đất, một nhánhchồi bỗng hiện ra ở đó, chậm rãi lớn lên, dần dần mọc ra ba bốn phiến lá màu xanh nhạt, khiến hai mắt ta nhìn đăm đăm. Tào Tháo cười lớn, chốclát liền có người ồn ào nói muốn xem hoa nở. Tả Từ cười vài tiếng, tayphải phất trên cành không vài cái, trên đỉnh cao nhất thật sự nở ra mộtnụ hoa. Nụ hoa chậm rãi lớn lên, lộ ra nụ hồng, rất nhanh, từng cánh hoa nở bừng ra bốn hướng, một đóa hoa kiều diễm mỹ lệ hiện ra. Trong đạisảnh rộ lên tiếng kêu kỳ lạ, không ít người trầm trồ khen ngợi. Tả Từcười cười, tay trái phất một cái, trong nháy mắt, hoa lá cành đều khôngthấy đâu, tựa như chưa từng tồn tại.
Tào Tháo cười nói lớn: “Đây chỉ là vật chết, hiện ra cũng dễ, ngươi biến ra vật sống xem.”
Tả Từ cúi người nói một câutuân mệnh, chưa thấy hắn làm gì, trước người đã xuất hiện một bồn sứnhỏ, nước trong chậu trong suốt. Tả Từ tay phải lại trong không trungbắt vài cái, hất về hướng chậu sứ, hai con cá nhỏ vui vẻ liền xuất hiệntrong nước, quấy bọt nước văng khắp nơi. Đang lúc mọi người tặc lưỡi kêu kỳ lạ, Tả Từ vung tay áo, bồn sứ cùng cá nhỏ lại biến mất không thấyđâu. Ta thận trọng, thấy tay áo trái của hắn có chút nước đọng, khôngtránh được hé miệng cười. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của ta, Tả Từ nhìn thoáng qua ta, trong mắt hình như có một tia trêu đùa xuất hiện, takhông khỏi sửng sốt.
Tào Tháo và Mã Đằng nói vài câu, ngẩng đầu nhìn Tả Từ: “Tả Từ diễn rất hay, người đâu thưởng rượu.”
Người hầu bưng một chung rượu bạch ngọc, tới bên cạnh Tả Từ, Tả Từ cười: “Đại nhân thưởng rượu, tiểunhân từ chối thật bất kính, thay mặt xin kính dâng lên thiên địa thầnminh.” Lời nói vừa dứt, chỉ thấy tay hắn chợt động, chung rượu bạch ngọc tách làm hai nửa, rượu một nửa rơi ra, một nửa bị hắn giữ trên khôngtrung. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng thấy hắn nâng cốc vung lên không trung, lại thấy một bóng trắng lướt qua, một con chim màu trắng bay ra ngoài,khiến người ta trợn mắt há mồm.
Nhưng mà, hắn đem chung rượuTào Tháo ban cắt thành hai nửa, nếu không phải vô tình, tức là có tháiđộ không tôn trọng đối với Tào Tháo, ta nhướng mày. Tào Tháo dĩ nhiêncũng không thoải mái, sắc mặt có chút không vui. Tả Từ liếc mắt nhìn Tào Tháo một cái, cười nhạt, hai nửa chén bạch ngọc rõ ràng đã vỡ lại hợpthành một. Đưa chung rượu lại cho người hầu, hắn khom người nói: “Đatạ.”
Hành động lần này của Tả Từrõ ràng khiến Tào Tháo tức giận, ông ta nén một lúc, ngẩng mặt nhìn TảTừ cười nói: “Nếu ngươi đã kính lễ thần minh như vậy, vì sao không tựmình tới chỗ thần tiên mời rượu?” Sát ý thật rõ ràng.
Ta nhìn Tả Từ thầm nghĩ, ngươi nóihai câu cung kính sẽ không có việc gì nữa. Ai ngờ, Tả Từ nghĩ một hồi,khom người nói: “Đại nhân có lệnh, Tả Từ sẽ tuân mệnh làm việc.” Nóixong, không thấy hắn làm gì, đột nhiên sương khói nhiều màu sắc bay rabao quanh hắn, che đi ánh mắt của mọi người. Lúc sương khói tan đi, TảTừ đã không thấy đâu, quả nhiên là vạn phần thần kỳ. Mọi người ngạcnhiên một lúc, phía trên không trong đại sảnh truyền đến tiếng cười lớn, rõ ràng là tiếng của Tả Từ: “Đa tạ Tào Đại tướng quân khoản đãi một năm qua, Tả Từ cáo từ.”
Sắc mặt Tào Tháo thay đổi đột ngột, đưa mắt ra hiệu cho Hứa Chử, Hứa Chử lập tức đứng dậy đi rangoài. Ta không tránh được thở dài, Tả Từ này, ngươi tội gì phải vẽ rắnthêm chân một câu, chính là tự tìm họa sát thân. Việc này cũng khiến talĩnh giáo được tính cách hỷ nộ bất thường của Tào Tháo, muốn giết ngườilà hạ lệnh, quả thực là…, có chút quá đáng. Ta vốn định đứng dậy đi “nhà xí”, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Quách Gia truyền tới, hàm ý bên trongta hiểu rõ, cũng chỉ đành ngồi im bất động.
Thời gian trôi qua thật lâu,lúc Hứa Chử vội vàng trở về, thần tình đen kịt, đi tới bên cạnh Tào Tháo cúi đầu, giống như hài tử phạm sai lầm vậy. Tào Tháo hung hăng trừngmắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới hắn nữa.Ta nuốt cười, kéo một thị nhân phía sau, dặn dò hắn hai câu. Rất nhanh,Hứa Chử đi đường bên hướng ra ngoài, ta cũng đứng dậy đi ra.
Đi tới chỗ không có người, ta cười nói: “Hứa đại tướng quân thất thủ rồi? Không tìm được người hay không bắt được?”
Hứa Chử hầm hừ nói: “Đúng làtà môn. Ta đi ra ngoài đã không thấy bóng hắn đâu, lệnh quân sĩ lùng bắt mọi nơi, quân sĩ trở lại báo có người thấy Tả Từ đi tới bắc môn, ta vội dẫn nhân mã đuổi theo. Tới bắc môn, binh sĩ thủ vệ nói có người mặctrang phục đạo sĩ đi ra cửa, vừa đi qua xong, ta tất nhiên vội vàng đuổi theo.”
Ta cười nói: “Hắn đi bộ, ngươi cưỡi ngựa, tất nhiên có thể đuổi kịp hắn.”
“Tà chính là ở chỗ này.” HứaChử gãi đầu nói: “Mắt ta thấy hắn ở phía trước, ta đuổi theo thật lâumột hồi. Lúc ta định xông lên chém hắn một đao, một đám dê lại chạy tới, tên gia hỏa này đảo mắt đã không thấy tăm hơi, ta nhìn thấy hắn xôngvào giữa bầy dê. Vậy là, ta lệnh quân sĩ vây đàn dê lại, tìm bên trongmà không thấy ai. Ta liền hỏi người ở đó, các ngươi có nhìn thấy cóngười xông vào bầy dê không? Trong đó một người nói là có người xôngvào, rồi đột nhiên biến thành dê. Ta nghe xong, hay lắm, ngươi dám biếnthành dê, vậy ta giết hết đàn dê, xem ngươi có hiện hình hay không.”
Ta ngã ra cười: “Kết quả, ngươi trở thành hung thủ giết dê, vẫn không tìm được người hoặc thi thể, đúng không?”
Hứa Chử chán nản gật đầu:“Không sai, giết cả trăm con dê, đến cái bóng cũng không thấy đâu. Tathấy kỳ lạ, người chạy đâu rồi? Tìm cả nửa ngày vẫn không ra, còn bị mục đồng chăn dê dây dưa nửa ngày, muốn ta đền dê cho hắn. Không còn cáchnào, ta đành quay về.”
Ta cười lớn: “Trọng Khang,ngươi mắc mưu hắn rồi. Người lăn một cái biến thành dê, loại lời nàyngươi cũng tin được sao? Cho ngươi biết, ngươi trúng thủ thuật che mắtcủa Tả Từ rồi, cái kẻ nói Tả Từ biến thành dê chính là Tả Từ đó.”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Hứa Chử, ta cười giải thích cho hắn: “Ta dám đánh cuộc, bầy dê đột nhiênxuất hiện cũng là do hắn sắp xếp, mục đích là khiến truy binh bị lẫnlộn. Lúc sự chú ý của ngươi bị hấp dẫn vào bầy dê, hắn từ trong lúc bầydê chạy qua thay đổi đạo bào, sau đó trà trộn vào đám người ở đó. Đợingươi đặt câu hỏi, hắn liền trả lời, khiến ngươi nghĩ lầm Tả Từ biếnthành dê. Cho nên, lúc ngươi giết dê, hắn từ từ chạy trốn, ngươi còn cóthể bắt được hắn sao? Nếu ngươi không tin, trở về tìm thử mục đồng kiaxem, ta đảm bảo ngươi không tìm thấy. Ngươi cũng động não nghĩ lại xem,ngoài Nghiệp thành lấy đâu ra mấy trăm con dê như vậy, cho dù là đưa vào trong thành, cũng không thể có một bầy dê nghênh ngang vội vã đi vàochứ?”
Hứa Chử chán nản dậm chân: “Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Đáng lẽ nên bắt mục đồng kia lại để thẩm vấn.”
Ta cười lớn, vỗ vỗ vai hắn:“Coi như xong đi, làm người phải có lòng khoan dung. Loại người như TảTừ, chẳng qua là dựa vào xảo thuật kiếm cơm ăn, sống chết không có uyhiếp gì tới chủ công. Đi thôi, đừng động tới hắn nữa, về uống rượu.” Kéo Hứa Chử đang tức phùng mang trợn mắt quay về chỗ.
Hứa Chử vẫn thấy không camlòng, tới bên cạnh Tào Tháo thì thầm mấy câu, Tào Tháo liếc mắt nhìn ta, không nói gì, Hứa Chử xoay người đi ra ngoài. Trong bụng ta cười thầm,người đã đi mất dạng rồi, tìm chỗ nào nữa, tự tìm khổ thôi. Ta cũngkhông nói hắn, dù sao cũng là đi làm khổ mình, đi cũng được, không liênquan đến ta.
Đợi tiệc tan, ta về tới nhàđã là lúc lên đèn. Cố gượng thân thể mệt mỏi trở lại phòng ngủ, vừa đóng cửa, đèn trong phòng chợt sáng. Ta kinh hãi: “Ai?”
“Triệu công tử thật lợi hại,xảo thuật của tại hạ quả nhiên không thể gạt được ánh mắt của ngài.” TảTừ mỉm cười, thản nhiên tự đắc ngồi cạnh bàn, trong tay chính là chungtrà ta yêu thích.
Thấy rõ là hắn, tuy ta khônghiểu là thế nào, cũng bình tĩnh trở lại, cười cười ngồi xuống đối diện:“Đạo trưởng lá gan không nhỏ, Đại tướng quân Hứa Trọng Khang đang ởngoài thành tìm tiên sinh đó.”
Tả Từ lắc đầu cười khổ: “Thủhạ của Tào đại nhân quả nhiên nhiều người tài, ta vốn tưởng ra ngoàithành là có thể chạy thoát, ai ngờ không thành công.”
Ta âm thầm bật cười, nghĩthầm, xảo thuật của ngươi là do ta vạch trần. Cười thì cười, ta cũngkhông định lấy tính mạng hắn: “Cho nên, đạo trưởng mới ẩn nấp trong nhàta. Triệu Như bội phục.”
Tả Từ cười không ngừng: “Nếunói nơi ẩn thân ở Nghiệp thành, chỗ của ngài là lựa chọn đầu tiên. Nơian toàn thoải mái như vậy, ta không đến, chẳng phải vô cùng ngu xuẩn?”
Ta cười: “Đạo trưởng thật làlợi hại. Ngươi cũng biết cạnh nhà ta chính là phủ đệ của Tào đạo nhân,chỉ cần ta hô to một tiếng, ngươi thảm rồi. Đạo trưởng chẳng lẽ khôngnghĩ ra?”
Tả Từ cười cổ quái: “Ngài sẽ kêu sao? Đương nhiên sẽ không, nếu không ta tới tìm ngài làm gì?”
Ta cười lớn: “Đạo trưởng nóiđúng, ta đúng là sẽ không kêu. Ngươi yên tâm, ngươi đã tìm tới cửa, tanhất định sẽ đưa ngươi an toàn rời khỏi Nghiệp thành.”
Tả Từ mỉm cười trả lời: “Sư huynh nói không sai, ngươi đúng là một cô nương có thiện tâm.”
Ta lần này thật sự là ngungười, ngây ra một lúc, bật đứng lên: “Đạo trưởng, ngươi, làm sao ngươibiết? Sư huynh của ngươi là ai?” Nói tới câu cuối, sát cơ đã ngập tràn.
Tả Từ lắc đầu, khẽ khẽ vẫy tay: “Ngồi xuống, nhẹ nhàng thôi, ta không định hại ngươi.”
Nghe ra sự ân cần trong giọng nói của hắn, ta chậm rãi ngồi xuống, nắm tay cũng chầm chậm buông ra:“Đạo trưởng, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
Tả Từ lấy trong tay áo ra một chiếc túi đặt lên bàn: “Triệu cô nương, cô có ơn với sư huynh, tối nayta tới gặp, là vì sư huynh nhắc nhở.” Nhìn ánh mắt hồ nghi của ta, hắncười cười nói tiếp: “Sư huynh là Vu Cát. Cô hiểu ra chưa?”
Vu Cát? Ta nghĩ một hồi, à,là giả thần tiên ở Giang Đông, thiếu chút bị Tôn Sách giết: “Ta nhớ rarồi, thì ra là Vu thần tiên.”
Tả Từ cười nói: “Sư huynh cảm kích ơn cứu mệnh của cô, không cách nào hồi báo, đã dùng thời gian banăm thu thập vật phẩm cần thiết, chế ra thứ này cho cô. Cô phải tinchúng ta, chỉ cần liên tục dùng nó, đối với cô trăm lợi vô hại.”
Ta không có đưa tay cầm túivải, mà nhìn Tả Từ cười: “Xem ra, sư huynh đệ các người hiểu rất rõ vềta. Kỳ thực việc năm đó ta đã sớm quên rồi, đạo trưởng không cần lo lắng như thế.”
Tả Từ mỉm cười: “Triệu cônương, ta không dối gạt cô, chuyện của cô chúng ta nắm rõ trong lòng bàn tay. Cũng vì thế, chúng ta mới có thể giúp cô. Cho nên, cô không cần đề phòng chúng ta.”
Ta gật gật đầu: “Ta tinngươi, các ngươi nếu muốn gây bất lợi cho ta, ngoại trừ ở nơi này, chỉcần bất cứ chỗ nào để lộ ra một chút tin tức, tính mạng ta khó giữ rồi.Nhưng mà, đạo trưởng hôm nay cố ý chọc tức Tào đại nhân là vì sao vậy?Chẳng lẽ là vì đến chỗ ta?”
Tả Từ lắc đầu: “Thực khôngdám giấu, lúc trước ta chịu phụng mệnh tới đây, là vì muốn hiểu rõ người cô muốn phục vụ là người thế nào. Một năm vậy là đủ rồi. Cô nương, nước cờ này của cô đi quá hiểm, chính là đặt cược.”
Ta chậm rãi nói: “Tiền đặtcược đã đổ vào toàn bộ, quân cờ cũng đã hạ, không thể bứt ra. Ta hiểu ýđạo trưởng, cảm ơn ngài.”
Tả Từ thở dài một tiếng:“Thật sự là đáng tiếc. Chỉ sợ cả đời cô trả giá nhưng không nhận đượchồi báo nên có.” Hắn chỉ vào cái túi nói tiếp: “Thứ này rất có lợi chocô, đừng cô phụ tâm ý của sư huynh ba năm qua.”
Ta gật đầu, cầm túi mở ra xem, bên trong có chừng trên trăm viên thuốc: “Đây là…”
Tả Từ nói: “Là thuốc cườngkiện thân thể. Thuốc này dược tính lớn, bắt đầu dùng sẽ cảm thấy khôngkhỏe lắm, kiên trì hơn một tháng sẽ không còn chuyện gì nữa. Ở đây cómột trăm viên, mỗi ba ngày dùng một viên, không thể gián đoạn.”
Ta không nói nhiều, lấy ramột viên xem xét, có mùi thơm nhạt, không rõ hương vị gì, bỏ vào trongmiệng cũng không có mùi lạ. Nuốt viên thuốc xuống bụng, ta cười với TảTừ: “Tâm huyết ba năm của Vu thần tiên, ta sẽ không lãng phí dù một hạt. Ngài yên tâm, ta sẽ ăn hết.”
Tả Từ vỗ tay cười nói: “Quảnhiên sảng khoái. Ở đây có một cây trâm gỗ, nếu cô có chuyện cần chúngta giúp đỡ, tới chỗ cây du mọc trước đạo quán ngoài thành Lạc Dương.Triệu cô nương, chúng ta biết dụng ý của cô, cũng thay trăm họ tạ ơn cô, nhưng cô nên lo lắng cho chính mình.”
Ta gật gật đầu: “Lời đạotrưởng dặn Triệu Như xin nhớ. Đúng rồi, người ở ngoài thành giúp ngài có thể cho Triệu Như gặp hay không?”
“Ngoài thành? Cô nói ai?”
Ta cười đứng dậy thi lễ: “Xin lỗi đạo trưởng. Ta cho rằng các người đã rời khỏi Nghiệp thành, mới lắm mồm với Hứa Trọng Khang. Xem ra, ngài căn bản sẽ không rời khỏi Nghiệpthành, bầy dê và người ngoài thành đều do sắp đặt trước, đúng không?”
Tả Từ nở nụ cười: “Thì ra làcô. Cũng may ta không rời khỏi thành. Cô yên tâm, đồng bọn của ta cònchưa tới mức bị bọn họ phát hiện tung tích. Ta lại muốn hỏi cô, cô muốngặp đồng bọn của ta là có ý gì?”
Ta nói: “Nếu đạo trưởng đã rõ chuyện của ta như lòng bàn tay, ta muốn mời đạo trưởng giúp đỡ. Ngàiđừng từ chối, võ nghệ của ngài và đồng bọn ta rất rõ, mà ta đang cầnngười ở mặt này, cho nên, muốn mời các người ra mặt.”
Tả Từ nghi ngờ nhìn ta: “Sở trường của chúng ta chủ yếu là kỹ xảo tốc độ, làm thích khách còn được, chuyện khác…”
Ta gật đầu nói: “Ta muốn chính là khả năng này. Đạo trưởng, nghĩa tử của ta không có người bảo hộ.”
Tả Từ tỉnh ngộ: “Thì ra, cô muốn chúng ta giúp huấn luyện đội cận vệ!”
“Cũng không phải,” ta lắcđầu: “Có thể nói là đội cận vệ, nhưng đặc biệt hơn một chút, là canh gác ở nơi bí mật, một đội ám vệ. Ta ở nhiều nơi có xây dựng cô nhi viện,nhận nuôi mấy ngàn hài tử. Ta muốn tuyển ra một ít nam nữ đồng tử cótiền đồ để bồi dưỡng, để các người bồi dưỡng thành người tinh thông kỹnghệ, chủ yếu là thuật phòng thân và do thám.”
Tả Từ không ngừng hít khí lạnh: “Ngươi thật lợi hại, ta quả thực là tự đưa tới cửa cho ngươi lợi dụng.”
Ta nhún nhún vai: “Nếu cácngười đã hiểu rõ ta, sẽ biết bản tính thương nhân của ta, có thể lợidụng tuyệt đối không tha. Chẳng lẽ đạo trưởng không hy vọng thiên hạ này mau chóng thái bình?”
Tả Từ bĩu môi: “Coi như huynh đệ chúng ta xui xẻo, gặp phải loại người gian ngoan như ngươi. Ôi,không biết bao nhiêu người bị ngươi mê hoặc lợi dụng rồi. Ta xem sau này ngươi làm sao kết thúc được.”
Ta cười: “Chuyện sau này cònrất xa xôi, nghĩ làm gì nhiều? Dù sao chuyện ta làm không trái nguyêntắc và lương tâm. Nếu thật không có phương pháp nào khác, chẳng qua làkhôi phục lại thân phận bỏ trốn thôi. Trốn không thoát, chẳng qua là một tính mạng. Đúng rồi, con chim trắng kia dùng để liên hệ giữa ngài vàđồng bọn phải không? Giúp ta huấn luyện một ít, dùng để truyền tin không tệ.”
Tả Từ thở dài thật sâu: “Khẩu vị của ngươi cũng thật ghê gớm.” Hắn đảo mắt cười: “Chỉ sợ là ngươitrốn không thoát đâu. Về chuyện tính mạng, trước mắt ta không nhìn radấu hiệu ngươi chết không tử tế, nhưng vận đào hoa lại đầy mặt, khó nóitương lai!”
Ta đỏ mặt, chặn lời hắn lại: “Phi, già không nên nết. Ta còn một vấn đề muốn hỏi.”
Tả Từ vui vẻ: “Nói đi!”
Ta thật rất tò mò: “Ta hiểu rõ cách ngài biến hóa ra hoa và cá, nhưng chung rượu bạch ngọc kia là thế nào?”
Tả Từ cười lớn, đứng dậy từtrong tay lấy ra hai nửa vật thể màu trắng: “Đây mới là cái bị phá.Chung rượu bạch ngọc thật kia ta bồi thường không nổi. Thời gian khôngcòn sớm, ta đi đây. Ngươi cũng không cần quản ta, Tiểu Điền và Lam Diệpngày mai sẽ có mặt ở cô nhi viện ngoại ô Nghiệp thành. Tiểu Điền làngười giả dạng thành ta ra khỏi thành, Lam Diệp là tiểu mục đồng. Ngươinói không sai, Tiểu Điền am hiểu thuật hóa trang và ẩn núp, Lam Diệp amhiểu thuật giả dạng. Ta trở về sẽ dặn bọn họ nghe lời ngươi.”
Ta lòng tham không đáy, đứng dậy hỏi: “Còn có người tinh thông phương diện khác không?”
Tả Từ cười khổ lắc đầu:“Chúng ta không có tâm tư như ngươi, biết nhiều quá làm gì? Có hai người bọn họ đủ rồi.” Vừa nói xong người đã tới cửa, lắc mình đi ra ngoài.
Ta vội vàng đuổi theo: “Thuốc này là gì vậy, ta cảm thấy bụng có cảm giác đau đớn, rất khó chịu.”
Tả Từ quay đầu lại cười thầnbí: “Sư huynh nói, lúc bắt đầu dùng chính là như vậy, một canh giờ saubệnh sẽ hết. Ngươi nếu không tin thì đừng ăn.” Nói xong quay người lại,đã không thấy tăm hơi.
Ta trở lại phòng, cầm vật thể màu trắng kia, vốn làm từ củ cải, không tránh được bật cười, cũng bộiphục tay hắn mau lẹ. Nhìn kỹ lại túi thuốc, nghĩ một hồi cất vào trongngười. Ta tin tưởng bọn họ không gạt ta, một canh giờ thôi, thứ này cóhữu dụng hay không, ta cũng mặc kệ, ăn rồi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.