Lữ Phạm trở lại Giang Đông, không hề đềcập tới dung mạo của Bàng Thống, nhưng khen nức nở tài học của hắn, năng lực của hắn. Những người khác cũng rất cao hứng, chẳng hạn lão phunhân, nhưng Tôn Sách lại không hề vui vẻ, ngược lại liên tục thở dài. Ta vẫn như những lần trước tớiGiang Đông, không chỉ bận rộn việc kinh doanh, còn vội vàng đi khắp nơixây dựng quan hệ. Tào Xung từ lúc Bàng Lâm tới đây cũng được dẫn theo,ta để nó ở lại hầu hạ lão phu nhân, ý tứ phía sau là muốn bồi dưỡng tình cảm của nó với Tôn Thiệu. Cha chú đã xác định là địch nhân, nhưng hàitử vẫn nên có chút tình hữu hảo.
Mười ngày sau, chiều muộn hôm đó, Tào Xung từ chỗ lão phu nhân trở về, đến bên cạnh ôm ta hỏi: “Nghĩaphụ, chúng ta lúc nào về Tương Dương?”
Ta xoa xoa đầu nó: “Sao con lại hỏi chuyện này? Ở đây chơi không vui sao?”
Tào Xung lắc đầu cười nói: “Không phải! Ở đây ai cũng tốt với con, con với Tôn Thiệu quan hệ rất tốt, lão phu nhân đối xử với con cũng tốt. Nhưng mà, con nhớ lão sư. Lúc con đi, lão sư dặn con nói với người, ngài muốn đi ngắm hoa mai. Còn nữa, đạibá bảo con nhắn người, bảo chúng ta về nhà ăn tết! Cầm muội muội cũng ầm ỹ đòi nghĩa phụ về đưa bọn con đi cưỡi ngựa.”
Gia Cát Lượng muốn đi ngắm hoamai? Lòng ta cuống lên, như vậy, hắn vẫn có cảm giác đối với “TriệuVân”. Đúng rồi, ta đã đồng ý cùng vợ chồng họ vào trong núi ngắm tuyếtthưởng mai. Cả ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615533/quyen-2-chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.