Ta cùng Tào Tháo bàn luận nửa ngày, lúc trở lại doanh trướng đã là lúc lên đèn. Không ngờ, Bàng Thống đang đứng trước cửa lều của ta ngó đầu vào trong, khiến ta thấy mà buồn cười:“Thất ca, sao thế? Chúc mừng huynh lại lập công.” Tào Tháo lần này xuấtbinh, dụ địch đường lớn, tập kích đường nhỏ, mưu kế này vốn là đề nghịcủa hắn, không phải của Điền Trù.
Bàng Thống thấy ta tới, cườicười chỉ vào lều: “Ngươi từ đâu kiếm được một nữ tử làm hộ vệ vậy? Mộtcâu không nói liền đánh nhau luôn.”
Ta hiểu rõ tính cách hắn, cười nói: “Đáng đời, chết tại cái miệng.”
Bàng Thống kêu oan: “Ta đâu có đâu, chỉ khen một câu nàng xinh đẹp, đây là lời hay mà!”
Ta lắc đầu cười, muốn vào trong lại bị Bàng Thống giữ chặt: “Là tiểu tức phụ ngươi mang từ miền nam về sao?”
Ta đánh hắn một cái: “Nói bậy bạ gì đó. Là muội muội họ xa của ta, tới đây chơi.”
“Muội muội ngươi? Tên là gì?”
Ta cười: “Thượng Hương. Tính tình nàng rất nóng, huynh đừng trêu nàng, đến ta cũng không thể chọc tới.”
Vào trong lều, người bêntrong vẫn còn tức giận chống nạnh, có phải quá khoa trương không? Tadùng ánh mắt hỏi thăm Tần Dũng ở bên cạnh. Tần Dũng cười nói nhỏ bên tai ta: “Thất gia phạm vào sắc bệnh, nhìn cô nương không ngừng đánh giá,còn trêu chọc nói Tử Vân ở đâu tìm ra một mỹ nữ. Cô nương thấy hắn nhưvậy liền tức giận, rút roi ngựa ra đánh Thất gia chạy lòng vòng.”
Ta bật cười, cũng nói nhỏ: “Đáng đời.” Có điều người này mắt có tật, dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615531/quyen-2-chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.