Vài ngày sau, ta từ ngoài về, bất ngờthấy Gia Cát Lượng đã ngồi ở nội đường. Mấy ngày không gặp, nhìn hắn tựa hồ tiều tụy hơn một chút, chậm rãi đứng dậy chào. Phân ngôi chủ kháchxong, hai người yên lặng không nói gì cả nửa ngày, Gia Cát Lượng mớichua xót mở miệng: “Triệu công tử, ta… Ta muốn hỏi, Triệu cô nươngnàng…” Ta ngắt lời hắn: “Khổng Minhhuynh, huynh muội Triệu Như trong mắt ngài khó nhìn đến vậy sao? Ngàitrái một câu Triệu công tử, phải một câu Triệu cô nương, chẳng trách ngu muội hận xuất thân đê tiện, không lọt vào mắt ẩn sĩ.” Ta không hề khách khí, đánh đòn phủ đầu.
Gia Cát Lượng cười khổ: “Huynhmuội các ngươi đều thẳng thắn như vậy, khiến ta xấu hổ. Tử Vân, ta không phải cố ý, ngươi cũng biết rồi, ta đã có vợ ở nhà, không thể mạo phạmtới giai nhân.”
Hắn nói đúng, vốn là ta khôngđúng. Trầm mặc một hồi, ta chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Việc này khôngphải lỗi của ngài, ta quá đà thôi. Kỳ thực, xá muội từ nhỏ chịu nhiềukhổ cực, luôn tự ti quá mức, làm huynh trưởng của nàng, ta đành…”
Gia Cát Lượng gật đầu: “Tử Vân, ngươi không cần giải thích, ta có thể hiểu. Với lại, việc này ta có chút trách nhiệm.”
Ta thản nhiên nói: “Vân nhi đã đề cập với ngài thân thế của chúng ta chưa?”
Gia Cát Lượng gật đầu: “Các ngươi rất giống nhau, hôm đó nhìn thấy ngươi, ta thiếu chút… Ôi, nàng cũngkhiến người ta thương cảm.”
Ta thở dài, tiếp tục củng cố thêm cảnh ngộ bi thảm của mình: “Đâu chỉ là khiến người ta thương cảm? Khổng Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615529/quyen-2-chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.