Ba trưởng lão tuyệt đối không biết ý nghĩ của ta, Đại trưởng lão thấy ánh mắt ta, ngược lại cho rằng ta có ý cầu khẩn, trầm ngâm một chútnói: “Người này quả thật trong lúc vô ý gây sai lầm, nhưng gia quy…”
Ta cười khổ mở miệng nói: “Trưởng lão nếu thương tình tôi vô tìnhphạm sai lầm, không bằng giết tôi là được. Tôi tình nguyện được chết,không muốn chịu xử phạt như vậy. Tiểu tử cũng sẽ không oán hận, dù saocũng là tôi phạm sai lầm trước, chỉ xin trưởng lão đem hài cốt tiểu tửvề quê chôn cất, tiểu nhân vô cùng cảm kích.”
Chiêu thức lấy lui làm tiến của ta quả nhiên khiến người Sơn Việtđồng tình, không ít người bắt đầu góp lời xin xử nhẹ. Đại trưởng lão kia trầm ngâm một chút mới nói: “Ngoại nhân, ta thấy ngươi thành thật biếttrên dưới, ta sẽ giảm bớt hình phạt được không? Nếu ngươi không chịu nổi việc mất một con mắt, vậy ở lại đây phụng dưỡng thần linh hai mươi năm, thế nào?”
Ta cười khổ, 20 năm, đối với một người bình thường mà nói, cũng cóthể chờ được, nhưng ta lại không thể! Nhưng mà, nghe khẩu khí Đại trưởng lão, còn có biểu hiện của mấy người Sơn Việt, đây là trừng phạt rất nhẹ rồi, ta còn không đồng ý, cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn đặc biệt, cứ vậy, hậu quả thật khó lường!
Lúc ta còn đang tiến thoái lưỡng nan, một người bước tới bên cạnh tahướng về phía trước hành lễ: “Kính thưa các trưởng lão, các vị trưởnggiả cùng các huynh đệ, Hứa Quần có lời muốn nói, chẳng biết có đượckhông?”
Ta nghe thấy liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615507/quyen-2-chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.