Rời khỏi nội đường, ta nhàn nhã bước chân ra bên ngoài. Vừa tới ngoại đường, kinh thật, cả sảnh đường toàn người, có khinh thường, có bất an, có vô vị, có tức giận. Bên ngoài đứng không ít quân sĩ, hiển nhiên mộtsố người bị “mời” tới bằng thủ đoạn mạnh bạo. Trong đó không ít người ta biết mặt, lúc này ta chỉ biết tươi cười chào hỏi, không ngừng hành lễdần dần đi ra ngoài.
Gần tới cửa, Thôi Diễm đột nhiên tới trước mặt ta thi lễ, khiến ta sợ hãi vội tránh sang một bên: “Thôi đại nhân, ngài muốn giết tiểu nhân.”Loại hành vi này của ông ta, không chỉ ta, mọi người xung quanh đều cảkinh.
Thôi Diễm người này một bụng học vấn, môn sinh trải rộng khắp TrungNguyên, ngay cả trong triều cũng không ít người là môn sinh của ông ta.Người này tuy không phải người cương trực công chính, nhưng không phảiloại bè phái, sống rất thanh cao. Ở Ký châu, ông ta còn có uy vọng lớn,ta luôn dành cho ông ta sự tôn trọng.
Thôi Diễm nghiêm mặt nói với ta: “Triệu Như, ta vì cô nhi Thẩm giahướng ngươi thi lễ, ngươi khiến ta chẳng có việc mà làm. Hành vi nghĩabạc vấn thiên như thế, đáng được ta thi lễ.”
Ta không ngờ tới, hành động của ta lại được Thôi Diễm khen ngợi, vộikhiêm tốn nói: “Đại nhân quá khen. Thẩm đại nhân phẩm hạnh tốt, TriệuNhư bội phục. Vả lại, hai nước giao chiến, hài tử vô tội, ân oán gì cũng không nên trút lên đầu chúng. Triệu Như không có bản lĩnh gì, chỉ cótiền để nuôi sống mấy hài tử thôi.”
Thôi Diễm thở dài: “Ta vốn tưởng ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615500/quyen-2-chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.