Ngày hôm sau, sau khi mang theo hai người lên đường, ta cũng khôngchạy theo tốc độ, tốc độ chạy không thể quá nhanh, tuy rằng hai bên đềugấp gáp, ta cũng phải làm vài chuyện cho xong. Với lại… Lúc tới Hà cốc,trời đã rất tối, ta lấy cớ phải nhanh trở về, suốt đêm đi qua Hà cốc. Ba tâm phúc của Viên Thượng cũng không nói gì thêm, chỉ nghĩ ta làm là vìmục đích ấy.
Sâu trong Hà cốc, không nghe thấy một hơi thở. Đi vào một đoạn rấtlâu, một chút phản ứng cũng không có, ta bắt đầu hoài nghi Bàng Thống có lẽ đã rút quân. Ngay lúc ta đang thầm trách mình cả đêm tự mình chịutội, trước mặt đột nhiên vọng tới tiếng vang. Thanh âm rất nhẹ, nhưng ởnơi yên tĩnh trống trải lại vang rất xa. Bốn người chúng ta lập tức dừng lại, động cũng không dám động.
Qua một hồi thật lâu, một chút âm thanh cũng không nghe thấy, chúngta đều nghi ngờ nhìn nhau, lại tiếp tục đi, nhưng động tác khẽ khàng hơn nhiều. Đi qua một ngã rẽ nhỏ, đột nhiên có người nhỏ giọng nói chuyện.Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lúc này lại rất rõ ràng truyền vào lỗ tai chúngta. Chúng ta sợ tới mức lập tức ngồi sụp xuống.
“Thời tiết quỷ quái, lạnh quá. Huynh đệ, ngươi nói xem, xuân cũng tới lâu rồi, sao còn lạnh như thế?”
Tiếng chà xát tay vang lên: “Đúng vậy, ban ngày còn đỡ, đêm đúng làchịu không nổi. Ôi, còn không bằng ở Nghiệp thành! Chỗ đó tốt xấu còn có lều tránh gió, ở đây đúng là uống sương đêm.”
Một người khác trả lời: “Nghe ta nói, ngươi thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615498/quyen-2-chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.