Gác lại chuyện BàngThống một mình ở lại nhà than than thở thở, ngày hôm sau hắn được mộtphen nhức đầu, cuối cùng hiểu rõ rượu bồ đào chính là rượu, không phảinước trái cây, ta lại đùa giỡn hắn một phen. Nếu không phải còn có tớimười vò rượu ngon đang chờ hắn một mình hưởng thụ, hắn tuyệt đối khôngđể ta đi (hắn muốn chuốc cho ta say một trận cho hả giận). Nhắn Tần Dũng trở về Vô Ưu sơn trang đợi ta, ta cùng Tuân Úc, Từ Thứ cùng nhau lênđường tới Thọ Quang.
Ta khẳng định cưỡi ngựa sẽ chạynhanh hơn ba người ngồi trong xe ngựa thoải mái, không, đúng ra là nhanh hơn một ngàn ba trăm người cùng lên đường. Tào Tháo cũng thật là, sợViên quân tập kích hai trợ thủ đắc lực của mình, có Ngũ ca cùng ba trămgia binh bảo hộ còn chưa đủ, lại lấy thêm một ngàn quân Hổ báo kỵ đitheo, rất chậm rãi, thật sự có tư thế Ngũ ca áo gấm vinh quy.
Nhưng mà Tuân Úc thân thể yếu, vài năm qua luôn vất vả, mấy tháng trước lạigiằng co ở Dĩnh Xuyên một phen, tâm trạng không thoải mái, cho nên lầnnày nói là đi làm việc, thực tế là Tào Tháo cho ông ta có cơ hội nghỉngơi, coi như tới Thọ Quang du ngoạn. Tuy rằng xe ngựa ngồi cũng thoảimái, nhưng mà cước trình vô cùng chậm, ta không muốn cùng bọn họ đi dạothế này! Với lại, chúng ta nhất định phải tách ra, nếu không bên cạnh ta đeo theo ba trọng thần của Tào Tháo, truyền ra ngoài thành cái gì? Cònchưa nói, ta muốn lợi dụng lúc này tranh thủ tới căn cứ thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615475/quyen-2-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.