Đợi tới lúc trấn tĩnh trở lại, ta mới mỉm cười trở về hậu viện: “Chủ công, thần bảo bọn họmời cả Công Đạt và Văn Hòa tới, bọn họ mà biết thần không cho họ uốngMai hoa tuyết thủy thì thảm lắm. Hơn nữa, có Công Đạt cũng náo nhiệthơn, hai người đều dở hơi như nhau.” Tào Tháo bọn họ thấy ta trở lại,cũng rất ăn ý im lặng không nói việc Giang Đông nữa, đến Bàng Thống cũng không phản đối ta gọi hắn là kẻ dở hơi, chỉ gượng cười nói mấy chuyệnlinh tinh.
Thấy ta bắt đầu chuẩn bị pha chế nước trà,Bàng Thống chạy tới trước mặt ta nhìn không chớp mắt. Ta thấy ánh mắtchuyên chú của hắn mà buồn cười: “Sĩ Nguyên, ta cảm thấy ngươi rất kỳquái.” Bàng Thống không nhìn ta, vẫn ngắm vuốt đám trà cụ trả lời: “Takỳ quái thế nào?”
Ta nhìn Tào Tháo nói: “Chủ công đãtới, ngươi sao không đi hỏi ông ấy cho ngươi chức quan gì? Hôm qua ngươi vẫn rất quan tâm cơ mà.” Bàng Thống giảo hoạt cười: “Ta không cần.Chuyện đã quyết định ta sẽ không đổi ý, sao cũng được!”
Ta bật cười, nói với Tào Tháo: “Thế nào, tính tình con chim nhỏ này nhưvậy, ngài định thu thập hắn thế nào đây?” Bàng Thống cắn răng căm hận:“Ngươi không thể bỏ cách gọi này sao? Nói thế nào ta cũng là huynhtrưởng, ngươi như vậy thật quá phận.” Ta vểnh mặt: “Muốn nghe ta gọithất ca? Còn phải xem ta có hứng hay không. Có điều chỉ lớn hơn ta mộtchút thôi, bớt tự cao tự đại đi. Chủ công, ngài nói đi!”
Tào Tháo lập tức tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, ta vẫn muốn nói, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615473/quyen-2-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.