Cùng Tào Tháo nóichuyện một phen, khúc mắc hóa giải, cũng xác định rõ phương hướng saunày, ta ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, thật sự là một người cũng không gặp,một chuyện cũng không làm, hoàn toàn buông lỏng tinh thần. Tháng chạphoa mai tản ra mùi hương thơm ngát, ngẫm lại thật buồn cười, sau khi xây nhà dựng cửa xong, vài năm nay đây là lần đầu ta ở nhà qua năm, lần đầu tiên dưới tàng cây mai thổi sáo. Tỉ tỉ quả thật may cho ta mấy bộ nữtrang, nhưng mà, ta chỉ có thể khôi phục thân phận vào buổi tối, nhìnhình ảnh mơ hồ dưới ánh nến trong gương đồng, ta chỉ thấy ánh mắt ngạcnhiên của tỉ tỉ. Tơ gấm hoa phục trên người, cổ áo gập xuống, tơ lụa đỏkhiến màu da trên gáy càng trở nên trắng nõn, làn tóc rối đen thẫm hạxuống che bớt khuôn mặt nhợt nhạt ít huyết sắc, liên tục phủ phấn khiếnda mặt ít được tiếp xúc với ánh mặt trời, nhợt nhạt dị thường, hàng midày trên gương mặt một người đàn ông quả thật quá nhu mỹ, nhưng hiện tại lại hòa hợp che đi đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng, khẽ rung lên mộtmùi vị khó xác định. Nhìn thế nào cũng quá ôn nhu, không có một chút khí khái anh hùng.
“Tỉ tỉ, ta thật sự đẹp sao?”Nhìn gương mặt có phần xa lạ trong gương, ta rất không tự tin hỏi. “Đâuphải chỉ là xinh đẹp, Như nhi, muội rất đẹp. Vẻ ngoài như vậy lại phải…Muội về sau ở nhà cứ mặc nữ trang đi, nếu không cứ kéo dài như vậy, thân thể muội sẽ không chịu nổi.” Trâu tỷ tỷ nhẹ giọng than
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615465/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.