Sau khi chia tay Quảng Long, ta đánh ngựa thẳng tới Hạ Khẩu, tìm Tô Phi làthực, nhưng chủ yếu là muốn tiểu nhị ở trà hành đưa tin tới chỗ Chu Du,ta không ngu tới mức cho người ở Lư Giang tới Khúc A báo tin. Tôn Quyềnngươi muốn chơi với ta, còn kém xa, nghĩ tới thám báo của Tôn Quyền bịta vứt lại, ta lại muốn cười.
Tô Phi gặp ta, da mặt hắncũng đỏ lên trong chốc lát. Nếu không phải còn muốn dùng hắn, với lạitrước kia hắn đối xử với Lục ca không tệ, ta rất muốn trở mặt. Thấykhuôn mặt tươi cười của hắn, ta cũng cười nói: “Đại nhân, chuyện làm ăncó tốt không?” Tô Phi lập tức kể khổ, nào là giá cao, nào là trà chuyểntới cho phú hộ ở Tương Dương bị ngăn lại, rồi buôn bán trong lúc loạnlạc không tốt gì đó… Ta mỉm cười ngồi nghe, trong bụng không ngừng mắngtổ tiên nhà hắn. Vất vả đợi hắn nói xong, ta mới thở dài: “Đúng là vấtvả cho đại nhân, Triệu Như thật ngại quá. Sau này, vẫn mong đại nhân bỏthêm công sức.” Hắn cũng thở dài, liên tục không ngừng nói dĩ nhiên, dĩnhiên. Ta có thể buông tha cho hắn, nhưng phải chờ mọi chuyện xong xuôiđã, cho nên ta không nói chuyện làm ăn nữa: “Hưng Bá huynh trưởng bảotôi nhắn với đại nhân, đa tạ ngài xưa kia đã quan tâm.” Tô Phi toát mồhôi: “Ôi, ngươi nhỏ giọng một chút.” Ta cười cười: “Đại nhân yên tâm đi, ở đây không có người ngoài, chẳng qua tôi nói ngài nghe thôi.”
Tô Phi cười khổ: “Hưng Bá hiện giờ danh tiếng thật lớn, giết Văn Sú kẻ lợi hại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615454/quyen-2-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.