Ngồi tại phòng khách, nhìn Lữ Bố thân thể gầy yếu đi một vòng, ta chỉ hậnkhông tìm được cái lỗ để chui xuống, từ lúc tiến vào tinh thần đã hỗnloạn, không nói nổi một câu trọn vẹn. Mà Lữ Bố không biết nghĩ gì, mắtkhông nhìn ta, mặt không chút biểu cảm ngồi một chỗ, cũng không nói lờinào. Ta nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói được một câu: “Xin lỗi, Ôn hầu. Ta không biết chuyện là như vậy, đều do ta không tốt, phải thương lượngtrước với ngài.” Đúng vậy, ta đã sớm biết Đổng Thừa sẽ lôi kéo hắn, tasẽ thuyết phục hắn cùng đi tố cáo. Cho dù hắn không đi, ta cũng nghĩcách giúp hắn cắt đứt quan hệ, không để sự việc trở nên như hôm nay.
Lữ Bố nghe ta nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái: “Tiên sinh sao lại nói vậy? Ngươi có gì phải xin lỗi ta chứ?” Ta nghe xong, nhìn thầnsắc hắn vẫn lạnh nhạt như vậy, xem ra tức giận không ít. Có điều, nếu đã mở miệng, tốt hơn là nói tiếp, để ngươi mắng một trận thống khoái, đốivới ngươi cũng là chuyện tốt, coi như có cái cớ để phát tiết đi. Chonên, ta cười khổ một tiếng: “Triệu Như tuổi còn trẻ, làm chuyện khôngcẩn thận, hơn nữa hành vi lỗ mãng, lần này khiến Ôn hầu chịu khổ, đều là ta sai. Ta biết trong lòng Ôn hầu rất tức giận Triệu Như, ngài cứ mắngta đi, Triệu Như không dám cãi lại. Huynh trưởng và mấy vị tiên sinh đều đã mắng Triệu Như rồi.”
Lữ Bố ánh mắt mạc danhkỳ diệu: “Mắng ngươi? Tại sao phải mắng ngươi? Bố không biết tiên sinhcó ý gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615450/quyen-2-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.