Lúc này, Tuân Úc sovới ta còn nóng vội hơn. Năm ngày sau khi Tào Tháo áp dụng biện pháp sấm sét kia, ta đang cùng Tứ ca và Ngũ ca thảo luận chuyện cưới vợ cho Nhịca cùng Ngũ ca, Tuân Úc đã tìm tới cửa, ông ta muốn sắp xếp cho ta vàocung gặp Hoàng đế.
Ngồi trong xe nhìn ông talòng như lửa đốt, ta cười khổ: “Văn Nhược, ông tội gì phải vậy, chuyệnnày sớm muộn cũng qua thôi.” Ánh mắt Tuân Úc đầy buồn khổ: “Tử Vân, tađã gặp Phục Hoàn, ông ta không phải người khởi xướng, là do Đổng Thừatìm ông ta. Nhưng mà, sau khi xảy ra chuyện, hoàng hậu lại tìm ông ấy.Lúc này trong lòng ông ấy rất sợ hãi, lại không dám nói không với bệ hạ, chỉ biết trốn tránh một bên. Ngươi nói rất đúng, bệ hạ hoàn toàn khôngbiết mình phải làm gì, cho nên ta mới vội đi tìm người! Khổng Dung kia,chí khí rất cao, với chuyện lần… Chuyện kia ông ta vẫn oán thán, sắp đặt bên cạnh hoàng đế chẳng có tác dụng gì, ngươi để ông ta làm sư phụ mấykẻ đó, chỉ sợ tác dụng ngược lại.”
Khổng Dungthật không biết điều, xem ra ta muốn bảo vệ hắn cũng khó. Nghĩ một hồiliền nói với Tuân Úc: “Ta đã nói từ trước, Khổng Văn Cử chẳng qua cótiếng mà không có thực lực, không có tác dụng gì. Ta thấy ông vẫn nên đề nghị để Lưu Cơ làm đi. Dù sao hắn cũng là dòng dõi hoàng thất, so vớihoàng đế chỉ lớn hơn hai, ba tuổi, nhưng hiểu chuyện thông minh hơnnhiều.” Tuân Úc ngẫm lại rồi gật đầu.
Đến hoàng cung mới thấy thật sự canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615425/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.