Lúc ta gặp Lưu Hiệp,hắn đang rất phiền lòng. Là một thanh niên mạnh khỏe, mà đi đâu cũngkhông được, trên danh nghĩa là hoàng đế, nhưng cần người không có người, đòi tiền không có tiền, muốn lính không có lính, càng không có quyềngì, thật vô cùng buồn bực. Mỗi ngày nghe người bên cạnh mình nói tới nói lui, mà một chút tác dụng cũng không có. Thấy Khổng Dung mang ta vào,hắn ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người nhìn ta, cố gắng bày ra dáng vẻuy nghiêm, làm ta buồn cười.
Ra vẻ cung kính, ta tiến lên quỳ lạy: “Tiểu dân bái kiến hoàng đế bệ hạ.” Lưu Hiệp gật đầu: “Đứng lên đi!” Ta cúi đầu cụp mắt: “Tiểu dân xin hỏi, bệ hạ muốn gặptiểu dân có chuyện gì?” Lưu Hiệp rất hài lòng thái độ của ta (vị hoàngđế này đích thực… đáng thương): “Nghe Khổng tiên sinh nói ngươi từng đirất nhiều nơi, muốn tìm ngươi tới nói chuyện.” A, chuyện này là sởtrường của ta. Ta lập tức cung kính đáp lời: “Tiểu dân là người làm ăn,đúng là đã đi nhiều nơi. Từ phương bắc tới quan ngoại, xuôi nam tớiGiang Đông, núi sông đều đã gặp. Nhưng mà không biết bệ hạ muốn nghechuyện gì?”
Lưu Hiệp nghĩ một chút rồi nói: “Quan ngoại, là đất của ngươi Hung Nô mà! Rất rộng phải không?” Ta cười đáplời: “Rất rộng, toàn bộ là nơi hoang dã, lúc tiểu dân tới đó là mùađông, rất lạnh, hơn mười dặm không có người ở, càng không có thànhtrấn.” Lưu Hiệp rất hứng thú, trong bụng ta lại bồn chồn, không phảingươi nhìn trúng đất Hung Nô chứ? Nhìn vẻ mặt khao khát học hỏi của hắn, ta chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615415/quyen-2-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.