Ta hừ hừ, trở lại bên cạnh Trương Liêu kéo tay hắn hỏi thăm: “Nhị ca ơi, huynh có khỏe không? Giờ đang lạnh, rơi vào nước không thoải mái phải không? Chắc không bị phong hàn chứ? Trên người có chỗ nào đau nhức không?” Trương Liêu vẫn không rõ ý tứ của ta, hắn dùng tay lau hết nước mắt trên mặt ta, lắc đầu cười: “Không sao hết, tối hôm đó, Tử Nghĩa đã mang thuốc tới, ta không bệnh, không có việc gì cả.” Quách Gia sắc mặt đã thay đổi, nhanh chóng nói: “Được rồi, không nói chuyện đó nữa, dù sao huynh đệ chúng ta cũng đã đoàn tụ, uống rượu nào, uống rượu nào.” Ta không chịu tha cho hắn: “Nhị ca à, đệ cũng không đi Từ châu, nhưng nghe nói đào sông vây thành là ý tưởng của đại mưu sĩ nào đó, tên gọi đẹp đẽ là: tan rã lòng quân.”
Tới đây, mọi người đều cười, Cao Thuận lắc đầu: “Triệu Như, ta phục ngươi rồi.” Vẻ mặt Quách Gia đau khổ, không nói gì nữa. Trương Liêu cười xong, ngẩng đầu ngẫm lại: “Chuyện này hai người đều phải chịu phạt. Các ngươi hai kẻ tính kế chúng ta, hì, thế này đi, tiền tu sửa, trang trí phủ đệ, ta và Thanh An sẽ không chi, chúng ta không có tiền, coi như là trừng phạt hai ngươi đi. Còn nữa, ngựa của ta và Thanh An cũng đã mất, tìm hai con ngựa tốt tới đây.”
Ta cười to trong bụng (tiền này cũng không phải ta chi),trên mặt giả khổ: “Tam ca, huynh chi một nửa được không? Nể mặt huynh là ca ca, chuyện ngựa không cần huynh lo.” Quách Gia nhìn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615412/quyen-2-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.