Đêm tháng chạp, giólạnh lẽo, Lữ Bố trong phủ của mình ở thành Hạ Bì, nhìn mình trong gươngđồng nửa năm trước còn mười phần bá khí, giờ mặt mũi gầy yếu, trong lòng cũng lạnh buốt như gió ngoài cửa sổ. Lúc còn thiếu niên khí thịnh, hắnđi theo Đinh Nguyên bước vào chiến trường Trung nguyên, hoàn toàn khôngngờ tới ngày hôm nay. Mới bốn mươi tuổi, trong nửa tháng ngắn ngủi, trên đầu tóc đã bạc gần hết. Cho dù không cam lòng thất bại, nhưng vận mệnhlà như vậy, hắn không có lựa chọn nào khác.
Lúcnày, hắn nhìn bản thân trong gương đồng, mặt mũi tang thương, lại nghĩtới lúc ban ngày, Cao Thuận tiếp tục khuyên hắn suy nghĩ về con đườngsau này, mà Trần Cung lại bi quan nói Tào Tháo tất không dung hắn, hắnkhông nhịn được cảm thấy buồn bực. Đứng dậy bước ra sảnh lớn, nhìn trênán mây là đồ uống rượu, Lữ Bố đột nhiên nổi nóng, lập tức đem hết đồ vứt trên mặt đất, la lớn: “Người đâu.” Thủ hạ vội vàng tiến vào. Lữ Bố lạnh lùng nói: “Truyền lệnh ta kể từ hôm nay, bất luận kẻ nào cũng khôngđược uống rượu, trái lệnh xử theo quân pháp.” Thủ hạ không dám nói lờinào vội lui xuống. Lữ Bố đứng trong vườn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mộtcảm giác cô tịch bất lực tràn ngập trong lòng. Tiểu thiếp của hắn bướctới nói: “Tướng quân, vẫn nên đi ngủ sớm thôi! Ngài đã mệt rồi.” Lữ Bốnhìn nàng lắc đầu cười khổ không nói gì.
Trongdoanh trướng Tào quân ngoài thành, Tào Tháo mấy hôm nay tâm trạng cũngkhông tốt. Hai ngày trước lúc đang vây thành Hạ Bì, ông ta được tin TàoNgang bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615407/quyen-2-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.