Lúc ta tới Khúc A, Tôn Sách bọn họ không ở đó, toàn bộ đang truy kích Vương Lãng cùng Nghiêm Bạch Hổ. Nếu ta muốn giúp đỡ, sẽ phải chạy lên tiềntuyến, ôi, ta không muốn nhìn thấy cảnh công thành máu chảy đầm đìa.Không có cách nào nữa, những chuyện này về sau cũng không tránh được,nói không chừng, ta chính là người tạo ra những cảnh thảm khốc ấy! Trước tiên đi xem việc kinh doanh trà, không tồi, lợi nhuận rất cao. Còn nữa, ta muốn tìm thợ chế tạo thuyền, bọn họ cũng tìm được không ít. Tốt, sau khi dặn dò về giá cả thuê mướn, ta lại sai bọn họ bí mật mở một tràhành khác, không có chút liên hệ nào với ta, chủ nhân của nó là TrươngSưởng.
Lúc tìm được tới đại doanh của Tôn Sách,bọn họ vừa đem Vương Lãng và Nghiêm Bạch Hổ đánh vào thành Hội Kê, đóngcửa không ra. Thấy ta đột nhiên xuất hiện, Tôn Sách cùng Chu Du đều chấn động. Ta cười: “Vừa lúc tới Giang Nam nhập hàng, kiểm kê buôn bán, biết các ngươi đánh trận ở đây nên tới xem có thể giúp đỡ gì không. Ít nhất, ta cũng có thể trị bệnh.”
Tôn Sách thở dài: “Ngươi đó, không biết nên nói sao nữa.”
Ta cười: “Mọi người đều là bằng hữu, sao lại nói vậy? Thuốc trị thương này do chính ta đặc chế, các ngươi cho thủ hạ dùng đi. Được rồi, ta tớitrại thương binh trước, tối nói tiếp.” Thấy ta nói vậy, Tôn Sách cũngkhông nói gì thêm, sai người đưa ta tới trại thương binh.
Đợi buổi tối chúng ta gặp lại, Chu Du hỏi ta: “Tử Vân, ngươi tới đây các huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615404/quyen-1-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.