Thấy Tào Tháo có vẻvẫn không cam lòng, ta cười nói: “Được rồi, chủ công, nếu một năm sau,Trương Tú còn chưa quy thuận, thần cam đoan theo ngài đi chinh phạt, thế nào?”
Tào Tháo mở to mắt không tin tưởng nhìn ta nói: “Một năm, một năm sau hắn sẽ tới sao? Tử Vân, ngươi có nắm chắc không?”
Ta đương nhiên là có: “Chủ công, thần nghĩ, hiện tại chúng ta phải lo thuthập Lữ Bố đã! Chỉ cần chúng ta có được Lữ Bố trong tay, Trương Tú không chạy đến mới lạ.” Mọi người lại nhìn ta như quái vật. Ta cũng bày ra vẻ mặt mơ hồ: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Đừng có nói các ông chưa bàn nhau trước tiên phải thu phục Lữ Bố, sau đó mới có thể đánh đổ Viên Thiệuchứ. Tam ca, các người đâu có đần!”
Tào Tháo đột nhiêncười ha hả, Quách Gia cùng Tuân Du cũng cười, cười đến nỗi ta không hiểu ra sao nữa. Đợi Tào Tháo cười xong, hướng Quách Gia nói: “Văn Nhượcthua rồi.”
Quách Gia gật đầu: “Hôm nay ông ấy phải mời rồi.”
Tuy rằng ta không rõ bọn họ nói gì, nhưng khẳng định có liên quan đến ta: “Chủ công, các người dùng ta để cá cược sao!”
Quách Gia cười ồ lên: “Ngươi nói đúng. Ta cùng Văn Nhược đánh cược, chủ cônglàm chứng. Ta cá ngươi nghĩ giống bọn ta, trước tiên đánh Lữ Bố, sau khi lấy được Từ Châu sẽ đấu với Viên Thiệu; Văn Nhược nói ngươi sẽ bắtTrương Tú trước, sau đó chiêu hàng nhị ca.”
Ta thở dài:“Tuổi nhỏ đúng là xui xẻo, tự nhiên thành đối tượng đánh đố của cácngười. Hừ, tối nay ta phải ăn chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615402/quyen-1-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.