Ta cũng mừng rỡ: “Nói như vậy, tướng quân quyết định quy thuận Tào công?”
Trương Yến gật đầu: “Đúng. Kỳ thực, ta đã có ý nghĩ rời núi sát nhập với mộtchư hầu nào đó. Chẳng qua, Viên Thiệu kia ép ta chặt quá, ta cũng khôngbiết phải dựa vào ai mà thôi. Nếu Tào công có lòng tiếp nhận, tiên sinhlại mạo hiểm tới đây khuyên, Trương Yến sao có thể không biết điều? Tanên làm như thế nào, tiên sinh nói là được.”
“Tốt, Tào công quả nhiên không nhìn lầm tướng quân. Tướng quân, nói thật vớingài, ta thật ra không phải do Tào công phái tới. Tào công tuy rằng cóý, nhưng mà, thứ nhất, ông ấy không biết tâm ý tướng quân, tất nhiênkhông dám tùy tiện phái người tới; thứ hai, nếu bị Viên Thiệu biết được, chuyện này cũng vô ích; thứ ba, ta là suy nghĩ cho tướng quân. Tướngquân, ta đã nói rồi, thủ hạ Tào công không ít, tướng quân muốn thể hiệnbản thân, nhất định phải mang theo công lao sẵn sàng góp sức mới được!”
Trương Yến gật đầu rất mạnh: “Ta tin lời tiên sinh, ngài nói đi, muốn ta làmthế nào, mới có thể mang theo công lao sẵn sàng góp sức.”
Ta cười hì hì, có lời của Trương Yến, Viên Thiệu, ngươi chờ chịu khổ đi:“Trương tướng quân, ta biết vốn liếng của ông toàn bộ là quân Hoàng Cân. Sở trường của các ông là tác chiến lưu động, đúng không?” Trương Yếngật đầu. Ta nói tiếp: “Thủ hạ của Viên Thiệu không ít đại tướng, cũngkhông có nhân tài như Cúc Nghĩa. Trong lúc di chuyển tìm cơ hội tiêudiệt địch quân, hắn không làm được, ông làm được, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615400/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.