Cuối thu thời tiếtthật dễ chịu, ta đặt chân tới Nghiệp thành. Đương nhiên là thế, ta saocũng phải chờ Nghiệp thành có cái ăn rồi mới tới, ta không muốn đến đóăn dâu tằm (tuy rằng thứ này thỉnh thoảng làm sạch rồi ăn cũng khôngtồi). Gia nhân ở hiệu thuốc đón ta vào xong, liên tục báo cáo tình hìnhhơn một năm ở đây, bọn họ thu thập các loại tin tức tình báo, đại đa sốđều là chuyện ta đã biết. Chuyện Viên Đàm đi Thanh châu, chuyện Cao Canđi Lương châu, chuyện Viên Hi ở tại U châu vân vân. Ta cười lắc đầu:“Các ngươi lấy được mấy tin tức này, một chút tác dụng cũng không có.Dân chúng đối với Viên Thiệu có oán ghét hay không? Tướng lĩnh của hắncó ai không được trọng dụng? Mưu sĩ của hắn chia rẽ có lớn không? Ngườitrong nhà hắn như thế nào? Bản thân Viên Thiệu thích cái gì? Đó mới làđiều ta muốn biết.”
Bọn gia nhân đều thấy xấuhổ, trong đám đó, Hà Lượng trả lời: “Công tử, không phải bọn tiểu nhânkhông dụng tâm. Nhưng Viên Thiệu không giống người thường, hắn khôngchào đón những người như chúng ta. Còn nữa, hắn thích những kẻ biết nịnh nọt hắn, tán dương hắn, hắn nghe thấy thật thoải mái. Mấy nhà giàu có ở Nghiệp thành chỉ thích sống xa xỉ, chơi đồ cổ, chơi bời lêu lổng, bọntiểu nhân không biết, cũng không tham gia.”
Ý?Thích nịnh nọt thật ra rất tốt. Nhà giàu có xa xỉ thối nát, thật ra rấtdễ để kiếm tiền. Ừ, xem ra, ở chỗ này ta có thể thực hiện vài thủ đoạn.
Nghĩ đến đây, ta nói: “Các ngươi báo tới hiệu thuốc ở Vô Chung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615398/quyen-1-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.